Công việc Chu Minh Phong luôn bận rộn là chuyện bình thường, chỉ là trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Khương Tân Tân cũng đi sớm về trễ. Chu– thời kỳ phản nghịch –Diễn chân chính là trạch nam. Từ đêm hôm đó đi quán bar uống rượu bị Chu Minh Phong bắt, từ góc độ mắt thường có thể thấy Chu Diễn đã trung thực hơn, học sinh khác trầm mê học tập, hoặc là gọi bạn bè đi chơi vui vẻ, cậu thì một ngày 24/24 ở trong phòng, ngoại trừ một ngày ba bữa ăn cơm ra, đều ở trong phòng của mình, tựa như nhân sĩ thần bí tu tiên.
Thời kỳ sắp mở tiệm, công việc đặc biệt nhiều, có đôi khi buổi tối Chu Minh Phong tan làm về nhà, mà Khương Tân Tân vẫn còn chưa trở lại.
Kỳ thật, Khương Tân Tân không cần cả ngày khủng hoảng suy nghĩ về chuyện phát sinh quan hệ với Chu Minh Phong.
Không thể nói là cô đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận người vợ này, mà là, căn bản cô không có tâm tư, cũng không có tinh lực, buổi tối nằm ở trên giường, đã mệt mỏi thành một đầu cá ướp muối, ai cũng đừng nghĩ để cô cử động một cái, trùng hợp chính là, Chu Minh Phong cũng giống như vậy, trong khoảng thời gian này anh về nhà sớm nhất cũng là 9h30 rồi, sau khi về đến nhà rửa mặt lên giường đã 10h hơn... Nằm bên cạnh một người đàn ông 39 tuổi, tâm lý Khương Tân Tân hoạt động từ khẩn trương, đến bài xích rồi bây giờ có thể bình an chìm vào giấc ngủ.
39 tuổi tốt.
Nếu như Chu Minh Phong năm nay 19 tuổi, hoặc là khoảng 20 tuổi, cô tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy.
Khương Tân Tân không biết là, cô vì cửa hàng tiện lợi ký hợp đồng nhập hàng, cầm bằng buôn bán, bận rộn tới mức không có thời gian suy nghĩ nên tiêu sài 360 vạn trong thẻ như thế nào, có một người lại vì cô mà trằn trọc khó ngủ.
Người này là Vân Hinh.
Từ lúc bị bắt ở quán bar đến bây giờ đã qua hơn một tuần lễ, mỗi lúc đến trời tối Vân Hinh đều ngủ không ngon, cũng tốt vì đã nghỉ hè rồi, ngày thứ hai không cần lên lớp, nếu không cô ngày đêm đều điên đảo vì việc học và nghỉ ngơi, nhất định sẽ chống đỡ không nổi. Vân Hinh còn rất trẻ, năm nay mới chỉ qua 16 tuổi thôi, cô đăm chiêu suy nghĩ, cũng cảm thụ về việc tuổi tác hạn chế này, Khương Tân Tân thì đã đem chuyện đêm hôm đó ném ra sau đầu, còn cô mỗi ngày đều suy nghĩ lại đoạn nói chuyện cùng Khương Tân Tân, càng nghĩ thì càng hối hận.
Đầu óc cô nhất thời bị phát sốt hay sao mà lại nói những lời kia với mẹ kế Chu Diễn a.
Nhưng cô cảm thấy hối hận, không phải là vì cảm thấy mạo phạm đến mẹ kế Chu Diễn, mà là lo lắng mẹ kế Chu Diễn sẽ vì chuyện này mà ghi hận Chu Diễn, thậm chí còn đem chuyện này nói cho chú Chu nghe, vậy thì tình huống của Chu Diễn chẳng phải sẽ càng đáng thương sao!
Xoắn xuýt khó chịu hơn một tuần lễ, Vân Hinh cảm thấy —— không thể ngồi chờ chết được.
Chí ít chuyện này phải làm cho Chu Diễn biết, để cậu đề phòng mẹ kế.
Nhưng vấn đề là, nếu như cô đem chuyện đêm hôm đó nói ra, để Chu Diễn biết, Chu Diễn có tức giận hay không, có hay không trách cô xen vào việc của người khác?
Buổi sáng sớm, thừa dịp cha mẹ đều không ở nhà, Vân Hinh hẹn Nghiêm Chính Phi tới nhà ăn cơm.
Nghiêm Chính Phi phá lệ ăn mặc rất bảnh bao, còn cố ý vuốt sáp lên tóc, vừa thấy Vân Hinh, trên mặt không cầm được ý cười: "Chuyện gì xảy ra a, đột nhiên lại gọi tôi tới nhà cậu ăn cơm, sao cô không gọi cho Diễn ca?"
Đôi mắt Vân Hinh buông xuống: "Không có gọi cậu ấy."
Nghiêm Chính Phi nhếch môi cười: "Không có thói quen lạ."
"Chính Phi, cậu còn nhớ rõ đêm hôm đó không, mẹ kế Chu Diễn đưa tôi về nhà?" Vân Hinh thấy bốn bề im lặng, lúc này mới khẽ cắn môi nói: "Một tuần lễ này, tối ngày nào tôi cũng ngủ không được."
"?" Nghiêm Chính Phi cũng chú ý tới khí sắc Vân Hinh không được tốt lắm, liền thu liễm lại nụ cười trên mặt: "Làm sao, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trong lòng cậu cũng nghi hoặc, đêm hôm đó có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Chẳng lẽ mẹ kế Chu Diễn, còn khi dễ Vân Hinh?
Hốc mắt Vân Hinh ửng đỏ, thật sự vừa sốt ruột lại vừa ủy khuất. Cô không rõ, cô chỉ có nói như vậy thôi mà, mẹ kế Chu Diễn nếu như không muốn đáp ứng thì coi như xong, cần gì phải nói câu nói như thế để dọa cô, ám chỉ cho cô biết trong xe có ghi âm, cô nói những lời kia khả năng đều sẽ bị chú Chu nghe được?
Ký ức con người đều ích kỷ, sẽ mỹ hóa chính mình, vô tình hay cố ý nói xấu người khác.
Vân Hinh vô ý, lấy một đoạn nói chuyện có lợi đối với mình nói ra: "Mẹ kế Chu Diễn rất tức giận, tính tình không nhỏ, tôi biết tôi nói sai, coi như chỉ là một câu, thật sự chỉ là một câu, đã dọa tôi rồi, cho dù không ngừng cô ấy xin lỗi, có thể cô ấy sẽ nói với chú Chu biết... Chính Phi, thật sự tôi không nghĩ tới một câu nói vô tâm của tôi, mà cô ấy lại so đo như vậy."
Nghiêm Chính Phi nhíu chặt lông mày, hiển nhiên cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.
Vân Hinh chờ đợi câu trả lời của cậu.
"Chính Phi..."
Nghiêm Chính Phi nhìn cô một cái, ngữ khí không đồng ý nói: "Vân Hinh, chuyện này tôi cảm thấy cậu thật sự làm sai. Cậu sao có thể nói với cô ấy mấy lời kia."
Vân Hinh kinh ngạc không thôi.
"Mặc dù Diễn ca là bạn thân của chúng ta, nếu như cậu ấy cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định vì cậu ấy mà không tiếc mạng sống nghĩa bất dung từ..." Nghiêm Chính Phi cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng trong lòng vẫn không tán đồng cách làm của Vân Hinh: "Tôi cũng không muốn mẹ kế Chu Diễn mang thai, nhưng suy nghĩ của chúng ta cũng chỉ là của chúng ta, sao có thể nói với cô ấy, chẳng lẽ cậu không cảm thấy được, cậu chạy đến trước mặt cô ấy nói mấy loại chuyện này, không thấy rất bất lịch sự sao?"
Lúc này Vân Hinh nước mắt tràn mi: "Thế nhưng tôi đã nói rồi a, tôi cái kia quá ngây thơ với cả uống quá nhiều."
Nghiêm Chính Phi nghĩ nghĩ, còn nói: "Chú Chu có nhiều xe như vậy, coi như trên xe có thiết bị ghi âm, chú Chu cũng sẽ không nhàn rỗi đến mức mỗi ngày đều kiểm tra. Chuyện này đã qua thì qua đi, cậu đừng nói nữa."
Vân Hinh lại có chút không tin: "Ngày đó mẹ kế Chu Diễn tức giận như vậy, chẳng lẽ cô ấy sẽ không nói cho chú Chu nghe sao?"
"Hẳn là... Không thể nào." Nghiêm Chính Phi nói.
"Cậu cũng đâu dám khẳng định." Vân Hinh ủ rũ cúi đầu: "Tốt, cậu cũng không có cách, tôi nghĩ thông suốt rồi, đợi chút nữa tôi xin lỗi cô ấy, xin lỗi chú Chu."
Sau khi nói xong, hai mắt cô đẫm lệ mông lung nói: "Khẳng định cha mẹ tôi sẽ rất tức giận. Tôi thật hối hận a."
Nghiêm Chính Phi không thể để cô rơi nước mắt, cũng không nghĩ quá nhiều, liền nói ra: "Cậu đừng đi xin lỗi, việc này tôi xử lý cho, cậu yên tâm mà ngủ thoải mái đi!"
————
Xế chiều ngày hôm nay Khương Tân Tân rất bận, hai ngày nữa cửa hàng tiện lợi sẽ khai trương. Cô nghĩ cũng đã đến lúc thông báo cho nhóm khách hàng ba ba một tiếng, trước hai ngày cô bắt đầu nhập đồ vào cửa hàng rồi, một bên bảo đầu bếp bánh ngọt của Chu gia làm một ít bánh bích quy, rồi cô mua mấy tấm thiệp tinh xảo, muốn cho đưa một phần quà nhỏ đến mỗi hộ trong khu biệt thự này. Yêu cầu của cô không cao, chỉ cần để bọn họ biết, tiệm này sắp khai trương là được.
Mặc dù ở trong nhóm tuyên bố một tiếng cũng được, nhưng cô cảm thấy tự mình đưa một phần quà nhỏ, thì có vẻ càng chân thành hơn.
Bất luận là ai, đều thích người chân thành không phải sao?
Lúc xế chiều, Khương Tân Tân chiếm đoạt một góc ở phòng khách, cầm bút máy nghiêm túc viết lên tấm thiệp. Có thể là do cô đã đánh giá cao chính mình, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, cô cũng đã tốt nghiệp đại học, ngày bình thường giao lưu với người khác đều dựa vào bàn phím đánh chữ, thời điểm chân chính cầm bút viết chữ đã ít lại càng thêm ít, bỏ bê rèn luyện, cô viết được tầm 20, 30 tấm thiệp đã bắt đầu chua rồi.
Nhìn chung quanh một chút, cô liền đem ý nghĩ "Mời người viết thay" này dập tắt.
Lúc này quản gia còn có mấy a di đều có công việc của mình, thực tế cô cũng ngại quấy rầy.
Cũng trách cô nghĩ chuyện này quá dễ dàng... Rõ ràng có thể viết tên bằng tay, sau đó thì dùng máy đánh chữ là được mà!
Cô vì quá muốn mở tiệm này, nên sinh ý hưng long.
Đang lúc cô tự cổ vũ chính mình, rồi tiếp tục vùi đầu vào viết chữ, thì cửa chính đột nhiên mở, phát ra âm thanh huyên náo, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đi từ bên ngoài vào, mà người này cô không xa lạ gì, là bạn bè của Chu Diễn – Nghiêm Chính Phi.
Vừa vặn cô cũng nghĩ nghỉ ngơi một chút, liền đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp uống nước, cũng thuận tiện chào Nghiêm Chính Phi một: "Lúc này Chu Diễn không có ở nhà, hình như là ra ngoài có chút việc, cậu tìm nó thì chờ một chút đi."
"Ân ân." Nghiêm Chính Phi lung tung gật đầu, ánh mắt không biết để nơi nào: "Trước cháu đến đã gọi điện thoại cho cậu ấy rồi, đoán chừng cậu ấy sẽ về ngay."
Khương Tân Tân miễn cưỡng gập cái đầu.
Đi vào phòng bếp rót cốc nước, không nghĩ tới lúc đi ra, vẫn thấy Nghiêm Chính Phi đứng đấy như cây cột ở trong phòng khách.
Khương Tân Tân buồn bực, nhưng không có tâm tư nói chuyện phiếm với cậu, tiếp tục ngồi xuống viết thiệp.
Lá gan Nghiêm Chính Phi rất lớn, bu lại, rất quen thuộc hỏi: "A di, ngài đây là viết thiệp sao?"
"Ân." Mí mắt Khương Tân Tân đều không ngẩng một chút.
Nghiêm Chính Phi gan chó lấy một tấm thiệp mà cô vừa viết xong để đọc nội dung, kinh ngạc nói: "A di, ngài muốn mở tiệm ở chỗ này, còn là cửa hàng tiện lợi?"
"Đúng vậy nha."
"Cho nên hiện tại ngài muốn đưa thiệp cho tất cả hộ gia đình ở đây?" Nghiêm Chính Phi khó nén được sự chấn kinh.
Quả thực cậu không nghĩ tới mẹ kế Chu Diễn muốn mở cửa hàng, hơn nữa là mở một cửa hàng tiện lợi...
Cái này cần sao??
Chú Chu không phải là người không có tiền, làm gì phải phiền toái như vậy, nếu thật muốn làm vài việc gì đó, thì hoàn toàn có thể bảo chú Chu mở cho dì ấy một công ty để chơi a.
Khương Tân Tân chẳng muốn trả lời.
Nghiêm Chính Phi thấy cô thỉnh thoảng lại hoạt động một chút, thì nhớ tới chuyện của Vân Hinh liền thốt ra: "A di, nếu không cháu giúp ngài viết thiệp nha?"
Cậu nghĩ qua, Vân Hinh nói những lời kia chú Chu có biết hay không, mấu chốt vẫn là ở trên người mẹ kế Diễn ca.
Mẹ kế không nói, thì chú Chu sẽ không biết.
Nhưng mẹ kế sẽ nói sao?
Khả năng không lớn, nhưng mà cũng không phải là không thể.
Dù sao chữa ngựa chết như chữa ngựa sống đi, trước tiên cậu nên lấy lòng mẹ kế một chút, mẹ kế nếu như tâm tình tốt, nói không chừng sẽ không cùng so đo với Vân Hinh còn có Diễn ca.
Khương Tân Tân chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Nghiêm Chính Phi.
Trong sách không có nói Nghiêm Chính Phi sẽ làm việc tốt như giúp đỡ người khác.
Nghiêm Chính Phi không ngừng cố gắng: "Khi nào ngài mở tiệm vậy, khẳng định cháu sẽ cổ động, còn gọi cả bạn bè của cháu tới đây cổ động cho ngài!"
Lời này Khương Tân Tân thích nghe.
"Cậu thật muốn giúp tôi viết?" Khương Tân Tân hỏi.
Nghiêm Chính Phi không kịp chờ đợi đã thành khẩn gật đầu: "Thật, cháu đã sớm ngứa tay rồi, một ngày không viết mấy ngàn chữ nó liền khó chịu!"
Khương Tân Tân: "..."
Tốt a, tiểu hài tử đã thành tâm thành ý như vậy, thì cô cũng không tiện cự tuyệt cậu.
Mặc dù không biết hồ lô của đối phương muốn làm cái gì, nhưng hiện tại cô thật sự không muốn bỏ qua một cơ hội có thể giải phóng tay của mình.
...
Lúc Chu Diễn từ bên ngoài trở về gấp, thì nhìn thấy một màn quỷ dị này.
Bạn bè tốt của cậu – Nghiêm Chính Phi đang ngồi bên cạnh mẹ kế cậu, không biết viết cái gì mà cứ vùi đầu vào viết.
Mẹ kế cậu còn ở bên cạnh nói: "Bên này là còn Chính Khải."
"Khuôn mặt tươi cười nếu như mà khoanh tròn lại sẽ càng thêm đáng yêu đấy."
Sau đó tư thế ngồi Nghiêm Chính Phi đoan chính, hơn nữa còn rất bình thường, nghiêm túc viết chữ trong 3 giây, ngoan ngoãn lên tiếng: "Vâng, cháu đã biết."
Chu Diễn: "...??"