Chương 61: Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

"Vợ so với con trai thân hơn."

Phiên bản 10138 chữ

Quê Chu Minh Phong ở Giang Hoàng, là một thành phố cấp địa khu*.

*:Thành phố cấp địa khu là một đơn vị hành chính cấp địa khu tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện. (gg)

Mấy năm gần đây nơi này mới bắt đầu phát triển, năm ngoái đã xây một sân bay, cho nên giao thông ở đây rất tiện lợi, bay từ Yên kinh đến Giang Hoàng thì phải dừng lại đổi máy bay khác, bởi vậy khi cha con Chu gia với Khương Tân Tân đến Giang Hoàng thì đã mười một giờ tối. Trợ lý Lưu luôn sắp xếp ổn thỏa, xuống máy bay họ đi đến nhà tang lễ luôn, nhà tang lễ ở Giang Hoàng nằm ở khu vực tương đối vắng vẻ, hai năm trước vừa được tu sửa. Chỉ là đoạn đường từ nội thành đến nhà tang lễ không tốt lắm, đi đường luôn xóc nảy, trong lòng lái xe không khỏi run sợ giải thích: "Chu tổng, bởi vì đoạn đường này luôn có xe tải đi qua, cho nên đường xá không được tốt."

Chu Minh Phong ôn thanh nói: "Ân, tôi biết rồi, cậu đi chậm một chút mở, an toàn là quan trọng nhất."

Lái xe lúc này mới thở dài một hơi.

Chỗ ngồi phía sau rộng rãi, nhưng Chu Diễn không muốn làm bóng đèn, nên cậu ngồi ở ghế lái phụ.

Khương Tân Tân cũng rất mệt mỏi, mở điện thoại ra xem, thấy đã gần 11:30 rồi.

Chưa cả tắm cũng chưa tẩy trang, thật sự rất mệt mỏi.

Chu Minh Phong đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng kéo tay cô một chút, thấy cô nhìn sang, liền thấp giọng nói: "Tôi xem lộ trình rồi, còn nửa giờ nữa mới đến, cô có thể dựa vào tôi nghỉ ngơi một chút."

Khương Tân Tân không từ chối, thành thật nghiêng đầu về phía anh, tựa trên bả vai anh: "Anh cũng có thể dựa vào tôi nhắm mắt một lát."

Chu Minh Phong không hề khách khí với cô.

Thông qua gương chiếu hậu Chu Diễn nhìn thấy, cha cậu với Khương nữ sĩ đang tựa đầu nhau, hình như đã ngủ say.

Nỗi đau người thân tạ thế, không phải trong một nháy mắt liền biến mất.

Nó chỉ vô thanh vô tức mà thôi.

Tựa như hiện tại Chu Diễn đang ảo tưởng mình đang trong mộng, thậm chí nội tâm cậu không cảm thấy cữu công mình yêu nhất đã qua đời.

Cậu còn suy nghĩ, chờ cậu tới cữu công sẽ gọt dưa hấu ông ấy vừa ngâm ở giếng cho cậu.

Sau khi xe dừng lại, lái xe muốn nhắc nhở Chu Minh Phong, thì bị Chu Diễn ngăn lại. Cho đến khi nhìn thấy bên trong nhà tang lễ, Chu Diễn mới thoát ra khỏi mộng ảnh, cữu công qua đời, trong lòng có một trận bi ai, may là cậu còn nhớ người ngồi ở phía sau. Theo tập tục của Giang Hoàng, tất cả con cháu thân cận phải gác đêm, với quan hệ của cha với cữu công, nhất định ba cậu sẽ ở đó cả đêm... Chu Diễn mấp máy môi, cậu muốn ba mình nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, nghỉ thêm mười phút cũng được.

Nào biết được Chu Diễn vừa mới có ý nghĩ này, thì đằng sau truyền đến âm thanh trầm thấp của Chu Minh Phong: "Đến rồi?"

Lái xe nhìn Chu Diễn một chút.

Chu Diễn trả lời: "Vừa tới."

Khương Tân Tân cũng tỉnh lại.

Ba người xuống xe, bên ngoài nhà tang lễ cũng có người canh giữ. Vừa nhìn thấy Chu Minh Phong, liền vội vàng tiến lên: "Chu tổng? Ngài đi đường vất vả! Xin nén bi thương!"

Chu Minh Phong nhìn hai người đàn ông mặc Âu phục đi giày da.

Như là đang nhớ hai người kia là ai.

Trong đó có một người phản ứng tương đối nhanh, đưa danh thiếp của mình ra: "Chu tổng, tôi là Vương Nguyên Thịnh, khi nghe tin cữu cữu ngài mất, biết ngài ở Yên kinh rất bận, cho nên tôi tới đây giúp ngài tiếp đãi người phúng viếng."

Khương Tân Tân nghe hiểu.

Chu Minh Phong không quen biết mấy người này.

Mấy người này tin tức linh thông, biết cữu cữu Chu Minh Phong qua đời, liền vội vàng tới phúng viếng, thuận tiện giúp đỡ mấy chuyện nhỏ nhặt, dù sao là tang sự của người lớn. Khẳng định bọn họ cũng đoán được Chu Minh Phong sẽ tới đây.

Nếu là trước kia, Khương Tân Tân nhìn thấy cảnh tượng như thế này, chắc chắc sẽ cảm thấy đối phương muốn nịnh bợ, nhưng bây giờ cô nhìn hai người kia, gần nửa đêm rồi mà hai người xa lạ vẫn còn ở đây bận trước bận sau, không khỏi cảm khái: Mọi người đều không dễ dàng a!

Hiển nhiên Chu Minh Phong so với Khương Tân Tân khéo léo hơn, anh nhận tấm danh thiếp người nọ đưa, còn bắt tay: "Cảm ơn, hai người vất vả rồi."

Bây giờ là giữa hè, Vương Nguyên Thịnh đầu đầy mồ hôi, nghe xong lời này, mọi khẩn trương lúc trước đều tan biến: "Chu tổng ngài quá khách khí, ngài đóng góp cho Giang Hoàng nhiều như vậy, đây là việc chúng tôi nên làm."

Dưới sự dẫn dắt của hai người, Chu Minh Phong cùng Khương Tân Tân, với Chu Diễn tiến vào sảnh phúng viếng.

Chu Minh Phong đi vào, người thân cùng bạn bè tốt đều đi lên tiếp đón. Trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Khương Tân Tân với Chu Diễn đều rất ăn rời khỏi vòng náo nhiệt này, nào biết được hai người vẫn bị mấy thân thích khác bắt lại.

Sau khi hàn huyên xong, Chu Minh Phong nặng nề đi về phía quan tài.

Chỉ có vài giây thôi, không khí náo nhiệt đột nhiên yên lặng.

Khương Tân Tân nghe được bà con xa nào đó của Chu Minh Phong nói: "Kỳ thật đây cũng là việc vui, cữu cữu Minh Phong không chịu khổ gì cả, năm nay cũng bảy mươi rồi, ông ấy cũng mắc bệnh nhưng nó không đau đớn, sống ở nơi này thật sự đang hưởng phúc."

Đối với rất nhiều người già, thì khi qua đời là một chuyện tốt.

Con người sau khi già đi, các cơ quan trong cơ thể sẽ dần dần bị lão hóa, rất nhiều rất nhiều người mắc bệnh ung thư, hoặc là họ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, chỉ khi tắt thở rời đi mới hết đau khổ, nói họ sẽ có một cuộc sống tươi mới cũng không khoa trương.

Khương Tân Tân như không còn nghe thấy tiếng nói chuyện bên tai nữa.

Cô nhìn Chu Minh Phong đang khom lưng bên cạnh quan tài, không biết nhìn bao lâu.

Theo tập tục Giang Hoàng thì đến khi hoả táng, hương không thể đứt. Trong sảnh phúng viếng tràn đầy mùi đàn hương, khói mù lượn lờ, cách một khoảng cách nên Khương Tân Tân không biết liệu Chu Minh Phong có rơi lệ không.

Có lẽ là rơi.

Anh ở cái độ tuổi này rồi, trải qua biết bao mưa gió, chắc chỉ khi người thân tạ thế anh mới rơi lệ thôi.

Cô cảm nhận được hiện giờ anh cực kỳ bi ai.

Rất yên tĩnh rất yên tĩnh, phảng phất như không có.

Chu Minh Phong khom lưng nhìn chăm chú vào cữu cữu trong quan tài, một lúc lâu sau, anh mới ngồi thẳng lên, đến trước linh vị dập đầu dâng hương. Động tác chậm chạp nhưng cũng cẩn thận, anh nghiêng đầu, nhìn qua bên cô một chút, Chu Diễn đi tới, trên người cậu có một tấm vải trắng, đi đến bên cạnh Chu Minh Phong, hai cha con không nói gì, năm nay Chu Diễn mới mười sáu tuổi, đột nhiên nhận được tin cữu công qua đời, cậu vừa quỳ vừa khóc.

Khương Tân Tân cũng đi đến, cô định lấy hương, thanh âm Chu Minh Phong như mất tiếng: "Đừng đốt, tôi sẽ đốt lửa cho em."

Nói xong, anh liền cầm bật lửa đốt ba nén nhan rồi đưa cho cô.

***********

Trải qua một phen anh đẩy tôi nhường, Chu Minh Phong quyết định ở lại gác đêm, nhà tang lễ có phòng nghỉ, phòng ở đây cũng như khách sạn vậy, trong phòng có giường, có phòng rửa tay. Nhưng Chu Minh Phong muốn để Chu Diễn với Khương Tân Tân đi tới khách sạn trợ lý Lưu đặt ở trung tâm thành phố. Chu Diễn cùng Khương Tân Tân đều không lay chuyển được Chu Minh Phong, đành phải bảo lái xe đưa hai người rời đi.

Sau khi Khương Tân Tân với Chu Diễn tới khách sạn, tắm xong thì đã một giờ sáng rồi.

Vốn rất buồn ngủ, nhưng vào cái giờ này hai người lại có tinh thần.

Chu Diễn mặc đồ ngủ, gõ cửa phòng Khương Tân Tân. Cậu muốn gác đêm ở nhà tang lễ, nhưng Chu Minh Phong không đồng ý, buổi tối hôm nay cậu không cách nào yên giấc, mở Wechat ra nhìn tin nhắn một lúc, không tìm được người nói chuyện trời đất với mình, cậu thử tìm Khương Tân Tân, không ngờ tới Khương Tân Tân cũng ngủ không được.

Hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, đột nhiên Khương Tân Tân nhớ ra Chu Diễn chưa ăn cơm tối, nhân tiện nói: "Có muốn ra ngoài ăn khuya hay không?"

Quả nhiên Chu Diễn là con trai Chu Minh Phong, cậu gật đầu, sau đó lại giống như vô tình nhắc đến: "Hôm nay ba tôi cũng chưa ăn gì."

Khương Tân Tân nghĩ nghĩ, cũng đúng.

Sau khi Chu Minh Phong tan tầm trực tiếp về nhà, bởi vì muốn không nhỡ chuyến bay, nên anh với Chu Diễn đều chưa ăn cơm tối, bữa ăn trên máy bay cũng không ăn, Chu Diễn vẫn còn tốt, cậu không cần gác đêm, nhưng còn Chu Minh Phong? Bụng trống rỗng thức đêm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là một cực hình. Khương Tân Tân lại nhớ lúc anh khom lưng nhìn về phía người nằm trong quan tài, lúc đó anh cực kỳ bi ai cô đơn, đã quên câu châm ngôn "Không có người quan tâm đàn ông sẽ trở nên bất hạnh", cô nói: "Vậy chúng ta mang một ít đồ ăn khuya cho ba cậu?"

"Ân." Chu Diễn đang khó chịu, rõ ràng quan tâm ba mình, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Tùy cô."

Lúc Khương Tân Tân rửa mặt thì phát hiện. Vừa nãy khi đến nhà tang lễ, ai cũng không nghĩ Chu Minh Phong muốn gác đêm, thế nên hành lý của anh vẫn ở trên xe, lái xe đưa bọn họ đến khách sạn, nên thuận tiện đưa vali của Chu Minh Phong cho cô. Anh muốn thức cả buổi tối, không tắm chắc sẽ rất khó chịu đi. Nghĩ tới đây, cô nhìn về phía Chu Diễn: "Cha cậu không mang theo vali, bàn chải đánh răng khăn mặt đều ở nơi này, không biết nhà tang lễ có không, cho dù có thì liệu anh có dùng không, cậu gọi điện thoại cho ba mình đi, hỏi ba cậu có cần không?"

Vali đều để đồ riêng tư.

Mặc dù hiện tại cô có quan hệ với Chu Minh Phong, là cái kiểu không rõ cũng không mập mờ, mập mờ sở dĩ là mập mờ, cái đó chưa tính là tốt, cái gì cũng chưa thấu, tiến một bước là có thể phát triển thành bạn tình, lui một bước thì trở thành người xa lạ, nếu muốn cô động vào đồ của anh thì sẽ không còn mập mờ.

Nếu như, một ngày nào đó Chu Minh Phong động vào hành lý của cô, ngay lập tức độ thiện cảm cô đối với anh giảm xuống âm luôn.

Chu Diễn không hề biết trong lòng Khương Tân Tân nghĩ gì, nghe xong liền nói: "Tại sao tôi phải gọi điện thoại?"

Khương Tân Tân nói một cách đương nhiên: "Cậu là con của anh ấy a."

Chu Diễn đã sống chung với Khương Tân Tân một khoảng thời gian dài, cũng coi như quen thuộc, không còn là đứa con trai kế lạnh lùng kia nữa, thỉnh thoảng nói mấy câu làm Khương Tân Tân nghẹn chết.

Không phải sao, cô vừa mới dứt lời, Chu Diễn phản ứng cực nhanh, lập tức nói: "Cô còn là vợ của ba đấy."

Khương Tân Tân: "..."

Rất tốt.

Chu Diễn: "Vợ so con trai thân hơn."

Cậu không hề nói sai nha, dù sao cậu đã nhìn ra, trong lòng ba mình, thân vợ hơn cả con trai.

Khương Tân Tân: "Hả?"

Bạn đang đọc Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường của Lâm Miên Miên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!