Kỳ thật Khương Tân Tân cũng biết, mình đang cố tình gây sự.
Thế nhưng cô cố tình gây sự, so sánh với chuyện vừa rồi Chu Minh Phong làm, chỉ là chuyện nhỏ gặp chuyện lớn.
Với sự cẩn thận của Chu Minh Phong, mặc dù không mở chuyển phát nhanh ra, nhưng nhất định đã nắm chắc, mới để cô tự mình mở những chuyển phát nhanh này.
Nhưng mà bây giờ Khương Tân Tân nhìn thấy anh không thoải mái lắm, nên muốn gây chuyện với anh
Chu Minh Phong cũng tự biết mình đuối lý.
Đành phải ở lại, để Khương Tân Tân tùy ý sai bảo, cầm con dao mở chuyển phát nhanh, từng bước từng bước mở mấy chuyển phát nhanh này ra.
Đúng thật là không có vật nguy hiểm nào.
Trên thực tế, Chu Minh Phong hiểu rõ mới nói, mẹ Tịch sẽ không thực sự làm tổn thương Khương Tân Tân, chỉ tra tấn tinh thần cô.
Khương Tân Tân ngồi xổm ở một bên, nhặt đồ trong chuyển phát nhanh lên lật trái lật phải.
Có mấy tấm ảnh chụp, trong ảnh là nguyên chủ cùng Tịch Thừa Quang, hoặc là tranh Tịch Thừa Quang vẽ, tranh anh ta vẽ đều là nguyên chủ...!Mẹ Tịch gửi cái này tới đơn giản là muốn nhắc nhở nguyên chủ, để cô ấy mãi mãi không nên quên Tịch Thừa Quang.
Nếu như Khương Tân Tân là nguyên chủ, những đồ vật mang theo hồi ức mạnh mẽ này, chắc chắn sẽ như con dao đâm vào tim cô ấy.
Nhưng điều tiếc nuối là, Khương Tân Tân không có ký ức của nguyên chủ, cho dù là có, cô cũng không phải là nguyên chủ, cô không yêu Tịch Thừa Quang.
"Những thứ này là chuyện gì xảy ra..." Khương Tân Tân hỏi.
Chuyện cho tới bây giờ, cô không biết tại sao Chu Minh Phong có thể lý giải cô hoàn toàn không giống như trước đây.
Cô nghĩ, anh hẳn là cũng tra rõ mọi thứ liên quan tới nguyên chủ.
Có lẽ anh đã hiểu lầm, cho rằng cô là nhân cách thứ hai của nguyên chủ.
Đã đến nước này rồi, cô đương nhiên không cần phải che giấu chuyện mình không biết chuyện trước kia.
Chu Minh Phong tựa hồ cũng không kinh ngạc khi cô hỏi cái này vấn đề.
Anh chỉ nhàn nhạt liếc qua những tấm hình kia, rồi thu hồi ánh mắt, không nhìn lần thứ hai, nói ra: "Tịch phu nhân sinh một trai một gái, người con gái thì em đã thấy qua, là vị Tịch tổng kia, người con trai là Tịch Thừa Quang, nghe đồn trên phố, Tịch gia ba đời đều có bệnh di truyền gen, truyền nam không truyền nữ, có lẽ là bởi vì Tịch Thừa Quang thân mang bệnh, Tịch phu nhân từ khi sinh cậu ta, đã đặt hết tâm tư trên người cậu ta, cho nên, sau khi Tịch Thừa Quang qua đời, bà ta không thể nào tiếp thu được."
Khương Tân Tân trong lòng có chút bi thương nhàn nhạt.
Buồn vì nguyên chủ phải trải qua chuyện đó.
"Nhưng mà." Khương Tân Tân hỏi: "Tịch Thừa Quang chết thì có quan hệ gì với em sao?"
Chu Minh Phong trấn an cô: "Làm sao có thể, khi cậu ta phát bệnh vì không cứu được nên phải bỏ mình."
Khương Tân Tân thở dài một hơi, lại hỏi: "Đã không liên quan gì tới em, vậy tại sao mẹ anh ta..."
"Là ý nghĩ cực đoan." Chu Minh Phong nói: "Kỳ thật lúc Tịch Thừa Quang còn sống, bà ta không đồng ý, về phần tại sao sau khi Tịch Thừa Quang qua đời, bà ta đột nhiên thay đổi thái độ, coi em như là một người quả phụ, chuyện này chỉ có chính bà ta mới rõ nhất."
Mẹ Tịch suy nghĩ cái gì, Chu Minh Phong quả thật là không biết rõ.
Khi Tịch Thừa Quang còn sống, phản đối Khương Tân Tân yêu đương với cậu ta, nhưng sau khi cậu ta ra đi, lại đưa coi cô là vợ của cậu ta, thậm chí còn hi vọng đời này kiếp này cô không được có nửa điểm vui vẻ, phải sống như cái xác không hồn vì cậu ta mà "Thủ trinh"?
Khương Tân Tân nghĩ: "Có thể là do không muốn em tốt hơn đi."
Loại tình mẫu tử này thật kinh khủng.
Nhưng thật kỳ quái, sau khi cô biết nội tình, thì cô không hề cảm thấy sợ hãi.
Cô chỉ là vì nguyên chủ mà bênh vực kẻ yếu.
Dựa vào cái gì chứ? Sau khi người yêu của nguyên chủ chết, nguyên chủ muốn sống vui vẻ hay là không còn sức sống, là do chính cô ấy lựa chọn, dựa vào cái gì mà đến tay người khác quyết định thay chứ?
Vì cái gì mà quyền quyết định không nằm trong tay nguyên chủ?
Kỳ thật, trước hôm nay, Chu Minh Phong nghĩ tới chuyện sau khi cô biết mọi chuyện cần thiết, biết mình đã từng rất yêu một người sẽ có biểu hiện gì, nghĩ tới rất nhiều loại cảm xúc của cô, chỉ không nghĩ tới sự việc sẽ như này.
Cô không hề rất đau buồn khổ sở, nhưng cũng không có mờ mịt luống cuống, chỉ rất bình tĩnh, trên mặt thỉnh thoảng sẽ có cảm xúc tổn thương với thương xót lướt qua.
Chu Minh Phong kéo cô ra khỏi phòng, trong ngăn kéo lại lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô.
Phía trên là tài khoản còn có mật mã.
Khương Tân Tân ngẩng đầu, nghi hoặc không hiểu nhìn anh.
Cô đang tiêu hóa chuyện mà nguyên chủ gặp phải.
Chu Minh Phong nói: "Đây là tài khoản cùng mật khẩu Weibo."
Anh dừng một chút, ngữ khí không vội không chậm nói: "Là tài khoản của em với Tịch Thừa Quang cùng nhau đăng kí, trong đó còn ghi chép một ít chuyện."
"...!Nha..." Khương Tân Tân tiếp nhận tờ giấy kia, mở điện thoại ra, đăng xuất khỏi tài khoản Weibo của mình, rồi đăng nhập vào tài khoản này.
Cô không hỏi Chu Minh Phong làm thế nào mà lấy được tài khoản với mật khẩu Weibo.
Hiện tại hỏi chuyện này thật vô nghĩa.
Cô nhìn thoáng qua Chu Minh Phong cầm điện thoại trên bàn trà, bộ dáng muốn đi ra ngoài, quả quyết ngẩng đầu lên: "Anh muốn làm gì?"
Ngữ khí Chu Minh Phong bình tĩnh: "Anh đi ra ngoài một chuyến, mình em ở lại mà xem."
Khương Tân Tân còn muốn nói cái gì đấy.
Ngữ khí Chu Minh Phong vừa bất đắc dĩ lại mệt mỏi nói: "Những chuyện này kỳ thật ngay từ đầu em có thể nói cho em biết, em biết vì sao hiện giờ anh mới nói không? Bởi vì anh phải nói.
Tân Tân, anh không phải là thánh nhân."
Khương Tân Tân kinh ngạc nhìn anh.
"Nhiều lúc anh đăm chiêu suy nghĩ, anh cũng từng thức trắng đêm."
"Thỉnh thoảng em nói chuyện gì đó, sẽ bị anh hiểu lầm thành sâu trong nội tâm em đang nhớ người nào đó."
Chu Minh Phong nhìn về phía cô: "Thậm chí có đôi khi anh cũng nghĩ, nếu như Tịch Thừa Quang còn sống thì tốt.
Nếu như hắn còn sống, anh có tự tin tuyệt đối anh sẽ không thua kém hắn, nhưng hắn đã không còn sống nữa."
Với lại anh thỉnh thoảng lo lắng mình sẽ mất đi cô.
Trước kia Chu Minh Phong vì cô mà tìm một bác sĩ tâm lý, vị bác sĩ đó nói nhân cách thứ hai đã chiếm lấy cỗ thân thể này, như vậy có nghĩa là nhân cách chính rất có thể đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng đó cũng chỉ là có khả năng.
Có lẽ, vào một buổi sáng sau khi anh tỉnh lại, Tân Tân của anh đã không còn nơi đây.
Anh cũng từng có rất nhiều cơ hội, để làm khả năng biến mất thành hoàn toàn biến mất, nhưng anh không thể làm như vậy, Tân Tân kia khá vô tội.
Anh chỉ có thể một mình chịu đựng khả năng mất cô.
Nhiều lúc anh cũng nghĩ, khi anh còn có cô, để cô chỉ thuộc về anh, để cô đừng nghĩ đến ai khác nữa.
Nhưng nếu như anh thật làm như vậy, anh vẫn là Chu Minh Phong sao?
"Tân Tân, loại cảm xúc ghen ghét này, cũng sẽ xuất hiện trên người anh." Chu Minh Phong trầm thấp nói: "Mong em hiểu cho anh."
Khương Tân Tân không nói, cô chỉ nắm chặt điện thoại, ánh mắt ủ rũ.
Chu Minh Phong thở dài một tiếng, cầm lấy chìa khóa xe đi tới cửa.
Lúc đi đến cửa, đột nhiên, có người ôm anh từ phía sau, anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy cánh tay cô vòng qua eo anh.
Khương Tân Tân cứ ôm anh như vậy.
Hai người đều không nói chuyện, qua mấy phút, Khương Tân Tân ủ rũ nói: "Anh it nhất cũng phải nói cho em biết anh đi nơi nào nha."
Chu Minh Phong bật cười, ngẩng đầu nhìn đèn.
Đời này của anh, không có biện pháp nào với cô.
Còn tưởng rằng vai người cha là khó khăn nhất.
"Anh đi tìm a Diễn." Chu Minh Phong nói: "Nó rất lo lắng em, cũng lo lắng chúng ta cãi nhau, cho nên anh nghĩ, với tính cách của nó, hẳn là sẽ không đi xa, sẽ ở gần đây chờ chúng ta.
Anh đi tìm nó."
"Ồ." Khương Tân Tân cọ vào lưng của anh: "Em vừa rồi ở trên đường tới đây, thấy có người đẩy xe nhỏ đang bán bánh ngọt, rất lâu không ăn, anh có thể đi mua cho em một chút rồi trở về không?"
Chu Minh Phong ừ một tiếng: "Được."
Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Khương Tân Tân, Chu Minh Phong rời đi.
Sau khi anh đi, căn nhà Khương Tân Tân cảm thấy đặc biệt thơm giờ đây lộ ra vẻ trống trải và cô quạnh.
Cô đứng ở chỗ đó ngây ngẩn một hồi, rồi đi tới phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon, hít sâu một hơi, đăng nhập vào tài khoản Chu Minh Phong cho.
Fan hâm mộ rất rất ít, đây chính là một tài khoản Weibo nhỏ, là hốc cây tình yêu của hai người.
Hai người cũng sẽ cãi nhau, cho nên, bọn họ cùng nhau đăng kí một tài khoản nhỏ, hai người đều có thể đăng nhập, có đôi khi là Tịch Thừa Quang đăng nhật kí tâm trạng lên Weibo, có lúc là nguyên chủ đăng.
Hơn hai trăm bài Weibo, ghi chép tâm trạng của nhau.
Hai người quen biết khi đang vẽ ở hành lang, Tịch Thừa Quang thấy nguyên chủ có thiên phú hội họa, nên lúc rảnh rỗi sẽ dạy cô ấy, từ từ, Tịch Thừa Quang yêu nguyên chủ trầm mặc dịu dàng ở bề ngoài, bên trong lại ẩn nhẫn kiên cường, nguyên chủ cũng yêu Tịch Thừa Quang dịu dàng nhã nhặn, hai người yêu nhau, từng có rất nhiều rất nhiều quãng thời gian ngọt ngào.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ bởi vì quan hệ gia đình mà cãi nhau.
Tình yêu này theo thời gian trôi qua cũng dần dần thay đổi, Tịch Thừa Quang hi vọng nguyên chủ có thể đuổi kịp tiết tấu của anh, có thể đạt được sự tán thành từ người nhà anh ta, mà nguyên chủ vì mẹ anh ta làm khó với không thích mình, nên sinh ra mệt mỏi.
Lúc Tịch Thừa Quang đăng Weibo còn dùng từ quen thuộc, so với nguyên chủ hoàn toàn khác, cho nên thấy lâu, Khương Tân Tân có thể nhìn ra được, đây là Weibo nguyên chủ đăng.
Càng về sau, nguyên chủ đăng Weibo, càng lúc càng ngắn.
Ngữ khí thay đổi từ lúc mới bắt đầu là vui tươi, về sau là cô đơn mỏi mệt.
【Em cuối cùng đã có dũng khí nói cho anh biết bí mật của em, nói cho anh biết trên thế giới này em có một người bạn tốt nhất.
Tân Tân nói, không nên yêu người chêch lệch với mình quá lớn, em không nghe cô ấy.
】
【 Anh hôm nay đưa em đến gặp bác sĩ.
Em đã coi nó như là hảo tâm, nhưng vì cái gì trong lòng em lại rất khó chịu.
】
【 Thừa Quang, em cảm thấy chúng ta cần phải tách nhau một đoạn thời gian...!Mẹ anh không thích em, mẫu thuẫn giữa chúng ta sẽ không biến mất, em cũng không nguyện ý vì chuyện này mà tra tấn cảm tình của mình.
】
...
Chu Minh Phong đi ra bờ hồ Nhã Hiên.
Dù sao anh cũng là cha của Chu Diễn, đối với tính cách của con mình anh cũng coi như hiểu rõ, sau khi tìm xung quanh một vòng, đi đến một tiệm sách.
Quả nhiên tìm thấy Chu Diễn đang ở trong tiệm sách chọn mua tư liệu.
Chu Minh Phong không muốn dọa cậu, đương nhiên cũng không có tâm tình này.
Anh đi đến bên cạnh Chu Diễn, cầm lấy một quyển sách xem qua, Chu Diễn qua một hồi lâu mới quay đầu, khi nhìn thấy ba mình, biểu hiện cậu như nhìn thấy quỷ.
"Nhỏ giọng một chút, trong tiệm sách phải gìn giữ yên tĩnh." Chu Minh Phong nhàn nhạt nhắc nhở.
Chu Diễn dành nuốt lời muốn nói lại, sau một lúc lâu, mới hạ giọng nói: "Hai người cãi nhau sao?"
Bị đuổi ra ngoài? Hay là cãi nhau không thể thắng nên mới ra ngoài hít thở không khí?
Cũng có thể!!
Chu Minh Phong hiển nhiên không nguyện ý đề cập đến vấn đề tình cảm của mình, nghe thấy thì giả bộ như không nghe thấy, cúi đầu xem nội dung quyển sách vừa tiện tay cầm.
Chu Diễn thấy như vậy, coi rằng im lặng nghĩa là đồng ý.
Thật đúng là cãi nhau??
Không phải, có cái gì mà cãi nhau thế?
Không phải chỉ là một người tiền nhiệm sao?? Cái này mà cũng cãi nhau?
"Không phải chỉ là tiền nhiệm thôi mà." Trong nháy mắt Chu Diễn rất im lặng, hóa ra lời trước đó cậu nói đều vô ích a, cậu đứng gần ba mình hơn, ép thanh âm thấp hơn: "Đây là chuyện rất bình thường, với lại con thấy cô ấy đã quên đi..."
Lòng dạ kiểu gì vậy?
Ngay cả chuyện trước kia của vợ mình cũng không tiếp nhận được?
"Không có."
Mắt thấy con trai không biết đang suy nghĩ cái gì, Chu Minh Phong đánh gãy lời cậu, liếc mắt nhìn cậu: "Ba chỉ đi ra ngoài mua đồ."
Chu Diễn: "..."
Nói như vậy, thì càng giống hai người thật sự cãi nhau.
Cậu lập tức ôm lấy mấy quyển sách đi đến quầy thu ngân.
Không được, cậu phải trở về nhìn xem tình huống là như thế nào.
Không thì sao cha cậu lại như này, cãi nhau liền chạy ra ngoài, để Khương nữ sĩ một mình ở trong phòng?
Chu Diễn không có quản Chu Minh Phong vẫn đang ở tiệm sách, quét mã trả tiền xong liền cầm theo sách chạy nhanh ra bên ngoài.
Chu Minh Phong nhéo nhéo mũi.
Cũng đi theo ra tiệm sách, nhưng phương hướng hai người không giống nhau, Chu Diễn đi về phía bờ hồ Nhã Hiên, Chu Minh Phong đi một con đường khác, đi được khoảng năm phút, thì tìm thấy quán nhỏ mà Khương Tân Tân nói, mặc dù rất muốn chất vấn về việc vệ sinh, nhưng Chu Minh Phong vẫn mua bánh ngọt.
Cùng lúc đó, Chu Diễn một đường phi thẳng, cầm theo một túi tư liệu lớn, cậu cũng không chê nặng bước đi như bay.
Lúc đi vào bờ hồ Nhã Hiên, bảo an nhìn bộ dáng cậu thật vội vàng, rất thắc mắc: Đây là có chuyện gì xảy ra rồi??.