“Ừ, ngươi có thể dạy nó cho thật tốt.
” Bởi vì nàng không có nhiều kiên nhẫn, nhiều nhất chỉ có thể bảo đảm hai nhóc con này không chết trong tay nàng.
“Ta… Ta biết rồi.
”Hạ Du Du thấy bộ dạng cố nén sợ hãi sắp khóc tới nơi của nữ chính, thì cảm thấy có chút kỳ lạ.
Yêu cầu nàng đưa ra rất quá đáng sao?Để hai nhóc con nghe lời, chỉ là không muốn để chúng làm phiền những việc nàng sẽ làm sau này mà thôi.
Hơn nữa cái ‘cốt truyện’ như bom hẹn giờ kia.
Nếu tạm thời không có cách nào, không bằng trước hết giữ người ở bên cạnh.
Một khi biến cố xảy ra, cũng có thể phát hiện trước tiên.
Nếu như vậy, cho dù chết, cũng được chết rõ ràng một chút.
“Ăn đi.
”Hạ Du Du lười nghĩ nhiều, để tiểu nữ chính mau chóng ăn đùi thỏ.
Tiểu Yên Nhiên nghe được lời của nàng, vừa đút một cái đùi thỏ cho đệ đệ ăn, vừa tự mình gặm ăn như hổ đói, hai tỷ đệ ăn bóng nhẫy cả miệng, vẻ mặt thỏa mãn.
Hạ Du Du ăn hết chỗ thịt còn dư lại, khi về phòng mới nghĩ ra có gì đó không đúng lắm.
Tầm mắt dừng ở chén sành trống rỗng đặt trên bàn bát tiên.
Nếu như nhớ không lầm, trước khi ra ngoài, trong chén còn để hai cái bánh ngô.
“Đâu mất rồi?”Hạ Du Du nhỏ giọng nói thầm một câu: “Chuột tha đi rồi sao?”Bỏ đi.
Dù sao nàng cũng không thích ăn.
Chuột thích ăn thì để chuột ăn vậy!Cũng may triều đại trong thế giới xuyên sách này, về mặt ăn, mặc, ở, đi lại gần giống với thời Đường trong lịch sử Hoa quốc, duy nhất không giống chính là Tề, Yên quốc đang ở thời kỳ chia rẽ, có chiến loạn.
Nhưng chỉ cần có tiền, hẳn là cũng không lo ăn uống nằm ườn làm cá mặn.
Ngày mai nàng đến chỗ Triệu thị lấy tiền về, đi mua ít bột mì, gạoCho nên, không có gì phải hoảng.
Nghĩ cách kiếm tiền là được!Cửa sương phòng phía Đông.
Tiểu Yên Nhiên ăn xong thịt thỏ nướng cũng không tiện tiếp tục mang theo đệ đệ ăn vạ ở cửa Hạ Du Du, sợ Hạ Du Du chán họ, liền đứng dậy, đi về phòng chứa củi.
Nhưng mà, chưa đợi bước vào phòng chứa củi, Hạ Du Du đã gọi họ lại trước: “Các ngươi về sương phòng phía Tây ngủ đi.
”Sương phòng phía Tây ở bên trái sương phòng phía Đông, diện tích nhỏ hơn một nửa sương phòng phía Đông.
Nhưng bên trong có giường chiếu, trước kia khi Bùi Yến còn ở, hai đứa nhóc ngủ ở sương phòng phía Tây.
Vừa nghe có thể về sương phòng phía Tây ngủ.
Đôi mắt của Tiểu Yên Nhiên lại hơi sáng lên.
Đây không phải có nghĩa là, mình và đệ đệ không cần co quắp ở trong góc ngủ cùng với chuột nữa?Cô bé vui vẻ ôm chặt lấy đệ đệ.
Lờ mờ cảm giác được, người mợ Hạ Du Du này không giống với thê tử mới cưới của cha cô bé.
Ít nhất, Hạ Du Du không để tỷ đệ bọn họ ngủ ở phòng chứa củi nữa.
Tiểu Yên Nhiên muốn nói cảm ơn với Hạ Du Du.
Nhưng còn chưa kịp nói, cửa sương phòng phía Đông đã đóng lại.
Nụ cười trên mặt Tiểu Yên Nhiên tức khắc cứng đờ, ánh mắt ảm đạm, đành phải nắm tay đệ đệ đi về sương phòng phía Tây: “Chúng ta trở về ngủ đi.
”Không biết có phải đã ăn thịt hay không, cuối cùng không cần lo bị đói.
Khuôn mặt nhỏ của đệ đệ đỏ bừng, nghe thấy tỷ tỷ nói, cười cực kỳ vui vẻ, hỏi: “Tỷ tỷ, ngày mai chúng ta còn được ăn thịt không?”Tiểu Yên Nhiên nhìn cánh cửa sương phòng phía Đông đóng chặt.
Lồng ngực hơi nóng, dấy lên một tia mong đợi, nhỏ giọng nói với đệ đệ: “Chỉ cần đệ ngoan ngoãn nghe lời, mợ nhất định sẽ lại cho chúng ta ăn thịt.
”.