Alexander nuốt thứ kia xuống, nhổm người lau nước mắt cho Karlis, giọng nói trầm khẽ:"Không bẩn."
Karlis ngượng chín cả mặt, hắn lùi người về sau, vùi đầu vào gối nhất quyết không thèm nhìn mặt Alexander.
Anh cười khẽ, nhìn vị trí khiêu gợi đang hướng về phía mình kia, anh đưa tay vuốt dọc theo tấm lưng trắng nón rồi sờ xuống bên dưới, dùng hai ngón tay đưa vào trong.
Karlis giật thót, đẩy tay anh:"Này, không, không phải chuyện này vốn nên là tôi làm cho ngài hay sao?"
Alexander ngẩng người, bật cười nhớ lại sự cố lúc sáng, thì thầm vào tai hắn:"Em cũng nằm trên một lần rồi, lần này nhường ta đi?"
Karlis nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, bèn để anh tiếp tục.
Nhưng dù đã cho phép anh chạm vào bên trong mình, hắn vẫn không dám đối mặt với anh.
Theo trí nhớ của hắn thì đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp hắn được trải nghiệm cảm giác khoái lạc như thế này.
Ở kiếp trước hắn cùng lắm thì xem phim tự làm chứ chưa từng làm với người khác bao giờ.
Nên có thể nói, Alexander là người lấy đi lần đầu tiên của hắn.
Dù đang làm chuyện không đứng đắn nhưng đầu óc Karlis vẫn đứng đắn lắm, hắn suy nghĩ đủ thứ trên trời dưới đất, đến khi một thứ mát lạnh đi vào bên trong cơ thể, hắn mới giật nảy kéo suy nghĩ của mình về thực tại.
Alexander dùng tay nới lỏng cho Karlis, hắn không ngừng phát ra những tiếng ngâm nóng bỏng, Alexander càng nghe lại càng hưng phấn hơn, chỉ muốn ngay lập tức tiến vào bên trong hắn.
Karlis thấy Alexander nới lỏng đủ rồi liền chụp lấy cánh tay anh:"Tiến, tiến vào đi, đủ, đủ rồi."
"Nhưng..." Alexander thở dốc, anh muốn lắm chứ nhưng sợ Karlis sẽ đau.
Hắn quay mặt nhìn khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của Alexander, "tiểu Karlis" vừa mới bắn ra hai lần lập tức ngẩng đầu dậy, lắp bắp kéo khóa quần của anh:
"Chỉ, chỉ là tiến vào thôi mà, không, không s-"
Có sao đó! Karlis nhìn "Alexander nhỏ" trước mặt mà hồn vía lên mây, hắn bắt đầu hoài nghi thứ này có thật sự thuộc về con người không.
Tại sao, tại sao nó có thể to đến mức này, đã thế màu sắc lại còn...
Karlis nhìn lại "thứ đó" của mình, là kích thước của đàn ông bình thường nhưng khi đặt gần của Alexander thì trông vô cùng bé nhỏ.
Hắn dứt khoát vùi mặt vào gối lần nữa, lần này dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra hắn cũng không thèm nhìn, hắn không muốn nhìn thứ gây cho người ta cảm giác sợ hãi kia đâu.
Alexander thật sự không thể thu lại nụ cười trên môi nếu hắn cứ đáng yêu như thế, anh nhẹ nhàng đặt "Alexander nhỏ" lên bờ mông trắng nõn, thở dốc:
"Có lẽ sẽ hơi đau một chút, ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể."
Nói rồi anh bắt đầu tiến vào bên trong.
Bên trong vô cùng chật chội và ấm nóng khiến anh phải tặc lưỡi, dù đã nới lỏng như thế rồi nhưng chỗ đó vẫn không thích nghi được với kích thước của anh, vì thế nên Alexander không thể trực tiếp tiến vào toàn bộ.
Karlis nắm chặt khăn trải giường, cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể khiến nước mắt hắn không ngừng rơi, hắn khẽ nỉ non:
"Đau, a, đau quá, dừng, dừng lại, a..."
Tiếng cầu xin xen lẫn tiếng rên khiến Alexander cảm thấy máu nóng trong người sắp trào hết cả ra.
Anh vô thức thúc mạnh hơn vào chỗ đó.
"A, dừng, a..."
Những âm thanh ướt át truyền khắp căn phòng, Karlis bị "làm" đến mức mất dần ý thức, đến khi hắn tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau.
Nửa đêm, trăng thanh gió mát.
Karlis cảm nhận được bên cạnh mình có một nguồn nhiệt vô cùng ấm áp, bèn nép người vào gần hơn, cảm thấy chưa đủ liền vùi cả mặt vào trong đó.
Alexander nằm bên cạnh xoa đầu hắn, Karlis bị quấy rối thì mở hé mắt lẩm bẩm:
"Ngoan, đừng phá."
Alexander nhướng mày, hỏi nhỏ vào tai hắn:"Ai ngoan?"
Karlis "ưm" khẽ một tiếng, tiếp tục nói:"Chó ngoan, đừng quậy."
Alexander:...
Rốt cuộc em mơ cái gì mà xem ta là chó vậy hả?
Alexander hết nói nổi, anh ôm chầm hắn vào lòng, chìm vào giấc ngủ.
....
Suốt một ngày hôm qua Anthony không được đến cửa tiệm, hắn vô cùng khó hiểu với lá thư Ngài K gửi đến:
"Ở yên trong biệt thự hoặc đi đâu đó, tuyệt đối không được đến cửa tiệm bằng bất cứ giá nào là sao ta?"
Nghĩ đơn giản chắc là Ngài K đi chơi lễ hội mùa thu nên không mở cửa tiệm, sợ mở ra lại có khách không được đi chơi đây mà (mặc dù bình thường hiếm hoi lắm mới có một vị khách).
Anthony cảm thán bản thân mình đúng là vô cùng hiểu Ngài K nên sáng hôm nay hắn ta quyết định đi đến cửa tiệm sớm.
Hắn quen đường quen nẻo mở cửa đi vào bên trong, không khí nơi này vào sáng sớm vẫn yên tĩnh như thường, chắc là Ngài K vẫn chưa ngủ dậy.
Anthony lấy chổi dọn dẹp một lúc thì có một tiểu thư đi vào bảo là muốn xem bói, hắn ta muốn nói rằng chủ tiệm không có ở đây nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy, hắn không nỡ để người ta phải chạy tới chạy lui.
Vì thế nên hắn quyết định đi vào phòng đánh thức ngài K.
Anthony đi vào bên trong, mở cánh cửa phòng ra nói:"Ngài K, có kh-"
Lời còn chưa dứt hắn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hóa đá.
Alexander thấy có người đi vào thì nhíu mày, nhỏ giọng nói:"Đi ra bên ngoài."
Anthony thức thời ngậm chặt miệng đóng cửa lại, làm như bản thân chưa từng thấy cảnh tượng bên trong.
Nhưng hình ảnh Ngài K và tên quý tộc khốn kiếp kia nằm ôm nhau trên giường vẫn văng vẳng trong đầu hắn.
Hắn ta biết thừa Ngài K thích nam nhân nhưng không ngờ Ngài K sẽ cùng tên kia, không mặc quần áo, ở trên giường....
Bỗng dưng hắn hiểu ra lý do vì sao ngày hôm qua Ngài K không cho hắn đến cửa tiệm.
Anthony mất tự nhiên ra bên ngoài nói với vị tiểu thư kia:
"Xin tiểu thư thứ lỗi, Ngài K- à không chủ tiệm của chúng tôi vẫn chưa thức dậy, tiểu thư có thể đến tìm ngài ấy vào lúc khác."
Tiểu thư kia đợi từ nãy đến giờ nhưng không gặp được chủ tiệm, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng nhưng vẫn cố mỉm cười:
"Không sao, lúc khác ta đến là được."
Anthony cười gượng tiễn cô gái ấy đi, hắn trở vào bên trong cửa tiệm, cầm lấy chổi quét dọn như không có việc gì nhưng hắn ta không nhận ra rằng nơi hắn quét vốn dĩ chẳng có một hạt bụi.