Hứa Ngạn Văn nhìn cổ tay của mình nơi Tiết Giai Duyệt đang nắm chặt kia, làn da nóng dần lên, cả người anh đều cứng đờ, nhưng cũng không có tránh ra.
Tiết Giai Duyệt đau đớn hút không khí, hốc mắt hồng hồng, giọt lệ trong suốt lóe lên, bộ dáng phi thường đáng thương.
Mắt đen của Hứa Ngạn Văn hiện lên tia sáng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, cúi đầu xuống, động tác ở tay không dừng lại, nhu thuận mà nhanh chóng xử lí vết thương cho cô, sau đó bôi thuốc, dán băng gạt lên.
" Xong rồi. " Rõ ràng chỉ là giúp Tiết Giai Duyệt bôi thuốc mà thôi, Hứa Ngạn Văn lại cảm thấy như là đã qua một thế kỷ vậy, trên lưng đều đã xuất hiện tầng mồ hôi.
Tiết Giai Duyệt rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, đem váy kéo xuống che khuất đầu gối, nâng đôi mắt ướt dầm dề nhìn Hứa Ngạn Văn nói: " Cảm ơn anh đã giúp em, bằng không chính em cũng không dám xuống tay bôi thuốc. "
Rõ ràng nói chính là sự thật, lại làm người nghe càng đau lòng, Hứa Ngạn Văn thả tăm bông trong tay ra, duỗi tay xoa nhẹ đầu cô: " Không có việc gì, về sau tôi cũng sẽ giúp em bôi thuốc. "
Tiết Giai Duyệt " Ân " một tiếng, lại hỏi: " Anh như thế nào lại trở về giờ này vậy? " Lúc này không phải hắn phải ở công ty sao?
Trên mặt Hứa Ngạn Văn hiện lên tia khác thường, cúi đầu sửa sang lại hòm thuốc, nói: " Buổi chiều có cuộc họp, tôi có văn kiện quan trọng quên mang theo. "
Anh kỳ thật có gọi điện cho Tiết Giai Duyệt, muốn nói với cô tìm văn kiện, sau đó sẽ kêu trợ lý của anh trở về lấy, nhưng Tiết Giai Duyệt lại không có nhận điện thoại, anh lúc ấy có chút lo lắng, nghĩ cô đã phỏng vấn xong sao chưa về nhà hay là đã gặp chuyện gì, liền vội vàng lái xe trở về, sau đó vừa lúc thấy được Tiết Giai Duyệt bị thương.
Những việc này Hứa Ngạn Văn không nghĩ sẽ nói với Tiết Giai Duyệt, anh đem đồ bỏ lại vào hòm thuốc, mới cất vào ngăn tủ, lại đi đến phòng bếp đem một ly nước ra, đặt ở trong tầm tay Tiết Giai Duyệt
" Tôi chốc lát còn phải về công ty, buổi chiều lại có việc quan trọng. " Hứa Ngạn Văn nói: " Chân của em bị thương, ở nhà phải chiếu cố bản thân cho tốt, nghỉ ngơi nhiều vào, cũng có thể đi làm một giấc, miệng vết thương ngàn vạn lần không thể chạm nước, cơm chiều cũng không cần làm, buổi tối tôi trở về sẽ làm. "
Tiết Giai Duyệt nghe anh nói xong, cười nói: " Ca ca à, anh thật quá dong dài rồi. "
Con ngươi đen nhánh của Hứa Ngạn Văn nhìn chăm chú cô, trầm khuôn mặt nói: " Bị thương vẫn còn nghịch ngợm. "
Hoàn toàn là kiểu nghiêm túc gia trưởng!
Tiết Giai Duyệt lặng lẽ lè lưỡi, ngoan ngoãn nói: " Em đã biết, em sẽ nghe lời, anh có việc gấp mau đi đi. "
Lời nói tạm chấp nhận, biểu tình trên mặt Hứa Ngạn Văn hơi hơi hòa hoãn một chút, anh lại nhìn đến chỗ Tiết Giai Duyệt dùng váy che nơi bị thương, nhớ tới cô như thế nào bị thương, mày hơi nhíu lại, nói với Tiết Giai Duyệt: " Mấy ngày tới em cũng đừng vội tìm việc, cứ ở nhà dưỡng thương cho tốt, nhà của chúng ta lại không thiếu tiền, em cũng không cần phải tự khiến bản thân vất vả. "
Tiết Giai Duyệt kéo kéo khóe miệng, nghiêng đầu nhìn anh nói: " Em nếu vẫn luôn ở nhà làm sâu gạo, anh cũng nguyện ý nuôi em sao? "
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: " Nguyện ý. "
" Ân? "
" Không nghe rõ sẽ không nói lại. " Hứa Ngạn Văn cầm văn kiện trên tay, đi ra ngoài.
" Em nghe được đó. "Tiết Giai Duyệt đối với bóng dáng của anh nói, thành công thấy được Hứa Ngạn Văn đi càng ngày càng nhanh.
Kỳ thật hiện tại nói rất dễ nghe, nhưng Tiết Giai Duyệt biết, cô cùng hắn sớm hay muộn đều phải ly hôn, hắn mặc dù hiện tại đối với cô rất tốt, cũng chỉ vì tình cảm anh em nhiều năm nay, chờ đến khi nữ chủ Hàn Mộng Tuyết xuất hiện, người vợ trước như cô cũng nên tự giác thoái vị.
Cho nên cô không có khả năng đem hết ký thác lên người Hứa Ngạn Văn, hắn nói nguyện ý nuôi cô, nghe thấy hợp lý, nhưng cô vẫn phải tự dựa vào bản thân, cần có công việc, tự mình độc lập, mặc dù tương lai không tốt, cô vẫn còn đường lui, sẽ không như nguyên chủ thua cuộc đối với cuộc đời chính mình.
..........................
Lúc chiều sau khi kết thúc cuộc họp, Hứa Ngạn Văn gọi trợ lí Phùng vào văn phòng.
Trợ lý Phùng đứng ngay ngắn trước bàn làm việc của Hứa Ngạn Văn, nhìn vẻ mặt trầm tư của ông chủ, cân nhắc xem vị này có phải có công việc quan trọng cần giao cho mình hay không.
Đợi một hồi, Hứa Ngạn Văn tự hồ đã suy nghĩ xong, ngẩng đầu nhìn trợ lý Phùng nói: " Tôi muốn mở thêm công ty, cậu giúp tôi đi chuẩn bị một chút. "
Trợ lý Phùng có chút giật mình, khi nãy mở họp cũng không có nghe nhắc đến việc sẽ mở thêm công ty, đây là vì lão đại tâm tình tự nhiên dâng trào muốn làm điều đột phá sao? Bất quá anh đi theo Hứa Ngạn Văn nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chuyện, mặc kệ là tình huống gì, đã sớm tu luyện tinh thần bình tĩnh trước mọi chuyện, rèn được tâm thái thong dong, ông chủ muốn an bài như thế nào, anh chỉ cần nghe theo là được.
" Hứa tổng muốn mở thêm công ty chuyên về gì? "
" Mở một công ty về thời trang, lấy danh nghĩa của cá nhân tôi, nhân viên gì đó, cậu giúp tôi an bài là được. " Hứa Ngạn Văn đem ý nghĩ của bản thân nói sơ lượt qua cho trợ lý Phùng.
" Mở công ty về thời trang? " Trợ lý Phùng cảm thấy kỳ quái, Hứa thị kinh doanh hướng về khoa học kỹ thuật cũng như là điện tử, internet, thương nghiệp điền sản, giải trí truyền thông, cũng chưa từng đề cập đến mảng trang phục, chẳng lẽ Hứa tổng đây là tính toán sáng lập một thị trường mới?
Hứa Ngạn Văn cũng nhìn thấy sự nghi ngờ của trợ lý Phùng, bất quá anh không nghĩ sẽ giải thích, chỉ nói: " Đột nhiên có ý tưởng, không phải lấy danh nghĩa của công ty, lấy tên tôi mở công ty, phát triển thế nào, để sau lại tính. "
Đây là muốn thử một chút thủy? Về sau lại xem tình huống phát triển? Trợ lý Phùng suy nghĩ liền minh bạch, Hứa tổng không phải loại người đầu tư không có mục đích.
" Đã hiểu, Hứa tổng, tôi sẽ sắp xếp chuyện này thật tốt. " Trợ lý Phùng nói.
Hứa Ngạn Vă gật đầu, lại nói: " Việc này trước hết cần bảo mật, đừng để quá nhiều người biết. "
Trợ lý Phùng tỏ vẻ lý giải: " Tôi đã rõ, tôi sẽ bắt tay làm ngay, ngài cứ yên tâm. "
Hứa Ngạn Văn đương nhiên là tin tưởng năng lực làm việc của trợ lý Phùng, chính anh một tay đề bạt, bằng không cũng sẽ không đem việc mở công ty này giao cho trợ lý Phùng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bóng Trăng Phai Tàn Người Còn Đó Không
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
4. Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
=====================================
" Việc mở công ty này cần xử lý nhanh một chút. " Hứa Ngạn Văn lại nói: " Thời gian hơi gấp. "
Anh không thể để Tiết Giai Duyệt chờ lâu, miễn cho nha đầu kia lại nghĩ đông nghĩ tây, chỉ vì mấy bản thiết kế mà phải vất vả thức đêm, tìm không được công việc lại khóc nhè.
Trợ lý Phùng lập tức nói không thành vấn đề, anh nhất định sẽ mau chóng làm tốt, nắm chặt thời gian hoàn thành.
..................
Buổi chiều, Hứa Ngạn Văn xử lý xong công việc sớm hơn nửa giờ tan làm, chuẩn bị về nhà.
Anh thu thập tài liệu, lấy chìa khóa cùng di động chuẩn bị ra khỏi văn phòng, Chu Thần Quang lại goi điện đến.
" Hứa ca, tối nay anh em tụ họp, ở Vạn Thuận Các, ba người đã OK không thể lại thiếu cậu. "
" Không đi. " Hứa Ngạn Văn không chút do dự cự tuyệt, tựa hồ cuộc tụ họp này một chút hứng thú cũng không có, đứng dậy bước nhanh ra khỏi văn phòng, hướng đến thang máy đi xuống.
Chu Thần Quang ở trong điện thoại nói: " Sao lại không đi? Cậu đã lâu không cùng anh em gặp nhau rồi đấy. "
" Có việc. " Hứa Ngạn Văn lời ít, ý nhiều.
" Có chuyện gì? " Chu Thần Quang tiếp tục lãi nhãi: " Tớ nói này, cậu đừng cuồng công việc như vậy, một ngày làm việc tận 16 tiếng, đó gọi là lao dật kết hợp có phải hay không, liều mạng làm việc như vậy sẽ chết đột ngột đó! "
" Nói chuyện như vậy sao? " Hứa Ngạn Văn lạnh lùng nói: " Có thể nói dễ nghe hơn không? "
Chu Thần Quang ở bên trong điện thoại tiếp tục khuyên bảo: " Ca à, anh tới đây tụ họp với anh em đi mà, dù không đánh bài thì ít nhất cũng nên cùng nhau ăn một bữa cơm. "
Hứa Ngạn Văn như cũ không đi, nói: " Tớ phải về nhà. "
Chu Thần Quang phụt một tiếng liền cười: " Tớ nói này Hứa ca, Giai Duyệt làm cơm thật sự ngon như vậy sao? Cậu ăn mỗi ngày như vậy đến nỗi dành một ít thời gian với bọn tớ cũng không thể, tớ thật sự muốn đến nhà của cậu nhìn xem bữa cơm của Giai Duyệt có nặng lực ghê gớm thế nào? "
Hứa Ngạn Văn trầm giọng nói: " Được... "
" Hahaaha, tớ đây sẽ tới thật đó. " Chu Thần Quang đắc ý cười rộ lên.
Chỉ là không đợi anh đắc ý quá lâu, đã nghe thấy Hứa Ngạn Văn nói: "..... cậu thử đến xem! "
Chu Thần Quang: "..... "
ua vài giây, không nghe thấy Chu Thần Quang trả lời, Hứa Ngạn Văn lại lạnh lùng nói: " Còn muốn đến chứ? "
" Không tới, không tới, tớ chỉ nói giỡn, bọn họ đang réo tớ, tớ cúp đây. " Nói vừa dứt, Chu Thần Quang cuống quít đem điện thoại tắt.
Hứa Ngạn Văn liếc mắt nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi, khóe miệng cong lên một chút, tiểu tử thúi!!
Đầu dây bên kia, Chu Thần Quang dù đã cúp điện thoại nhưng trong lòng còn bang bang nhảy, đối với Tiếu Triết, Đường Dật Xuyên kể lể.
" Trời ơi, Hứa ca thật đáng sợ, hắn nói hắn không đi, hắn phải về nhà! "
" Tớ nói tớ muốn đến xem Giai Duyệt làm cơm như thế nào? Các cậu đoán xem Hứa ca nói như thế nào? "
" Nói như thế nào? " Đường Dật Xuyên như người không xương dựa vào sô pha, lười biếng hỏi một câu.
Chu Thần Quang khụ một tiếng, học giọng điệu của Hứa Ngạn Văn nói: " Được, cậu cứ tới, thử xem! "
" Mẹ nó, quá dọa người! " Chu Thần Quang vỗ vỗ ngực, phe phẩy đầu nói: " Dù sao tớ cũng không dám đến chung cư của tên đó. "
Tiếu Triết phụt một tiếng liền cười.
Đường Dật Xuyên lười biếng mà liếc mắt nhìn cậu bạn, khóe miệng giật giật, phun ra hai chữ: NGU!
Mặc kệ bên kia nhóm người Chu Thần Quang ra sao, Hứa Ngạn Văn lập tức lái xe trở về nhà.
Tiết Giai Duyệt ngồi ở phòng khách vẽ bản thiết kế, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, đã nhìn thấy Hứa Ngạn Văn, nở nụ cười nói: " Anh hôm nay về sớm thật đó. "
" Hôm tay ở công ty họp xong thì không còn chuyện quan trọng nào. " Hứa Ngạn Văn vừa nói vừa một bên đổi giày, sau đó đi đến bên người cô xem bản thiết kế, đại khái đây là tác hại do việc phỏng vấn thất bại sao?
" Em đang bị thương, mấy ngày tới nên nghỉ ngơi, chờ vết thương tốt hơn lại tiếp tục vẽ cũng không muộn, không cần phải sốt ruột. " Hứa Ngạn Văn muốn giúp cô dễ chịu hơn, miễn cho vì một lần thất bại đã cảm thấy khổ sở, ảnh hưởng đến tâm tình.
Tiết Giai Duyệt cười cười nói: " Em ở nhà không có việc gì làm, tùy tiện vẽ tranh để giết thời gian thôi. "
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, rõ ràng miệng nói nhưng trong lòng không phải như vậy, cô chắc đang rất buồn.
" Tôi đi chuẩn bị cơm chiều, em nghỉ ngơi thêm đi. " Hứa Ngạn Văn cởi cà vạt, lại cởi áo vest ra, nói với Tiết Giai Duyệt: " Có thể cất giúp anh không? "
" Ân? "
Hứa Ngạn Văn đem áo vest đưa cho cô: " Giúp tôi treo vào phòng. "
" Nga, được. " Tiết Giai Duyệt nhìn hắn, thấy vẻ mặt của hắn thản nhiên, tựa hồ chỉ là do đang vội nên muốn cô cất giúp thôi, cô cũng không nghĩ sẽ từ chối, duỗi tay ra tiếp nhận áo và cà vạt, đứng dậy đi đến phòng của Hứa Ngạn Văn.
Trên áo còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Hứa Ngạn Văn, có một cỗ mùi bạc hà tươi mát nhàn nhạt, Tiết Giai Duyệt cầm áo vet của anh, lòng bàn tay hơi hơi nóng lên.