Chương 176
Trang Dật Dương vô cùng không hài lòng với cách làm tiệc đầy tháng cho con quá đơn giản như vậy. Trong lòng anh ấy vốn định làm một bữa tiệc lớn nhưng lại bị tôi ngăn cản, nếu con bé được phẫu thuật thành công, làm tiệc 5 tuổi cũng được.
Hơn nữa, người nhà họ Trang không đến, lẽ nào tôi và con phải làm trò cười trước mặt mọi người sao?
Tôi không thích làm náo động, cũng không cần anh ấy phải dùng cách này để chứng minh rằng anh ấy coi trọng mẹ con tôi.
Hộ khẩu hiện tại của Quả Quả được ghi trên hộ khẩu của tôi, Trang Dật Dương có phản đối cũng vô ích, thứ nhất chúng tôi chưa kết hôn, thứ hai tôi là mẹ của con bé.
Mẹ tôi không có ý kiến gì về việc tôi không mời khách khứa, nhưng làm một người bà ngoại, bà ấy đã chuẩn bị những thứ khác theo phong tục, xem bà ấy tắm cho con bé, rồi lại hát những câu hát may mắn, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.
Những người thực sự tốt với con bé mới có thể dành cho nó những lời chúc chân thành nhất, còn những người bên ngoài thì nói lời chúc phúc nhưng lại cười nhạo còn bé, chúng tôi không cần.
“Xong rồi, Quả Quả của chúng ta sẽ ngày càng xinh đẹp, sống lâu trăm tuổi!”
Mẹ tôi tắm rửa thay quần áo xong cho con bé, đưa sang tay tôi, bây giờ nó đã sắp được 3kg rồi, sau khi về nhà mỗi ngày đều tăng lên 1 lạng. Cân nặng của tôi cũng đạt đến 45kg rồi, mặc dù vẫn rất gầy nhưng đã tốt hơn thời gian trước rất nhiều rồi.
“Quả Quả thật ngoan, tắm không hề vùng vây! Sau này bác sẽ là bác của Quả Quả nhé!” Liêu Phàm đối với lời mời của tôi, không hề có chút nào không vui, ngược lại còn rất phối hợp.
Một tiếng bác, có nghĩa là anh ta đã nhận đứa em gái là tôi, duyên phận giữa chúng tôi chính là tình anh em.
Mẹ tôi lại thở dài, trong mắt bà ấy, Liêu Phàm hoàn toàn là người con rể mà bà yêu thích nhất, nhưng tôi lại không hề có cảm giác với Liêu Phàm.
Trang Dật Dương thấy mẹ tôi nông nhiệt với Liêu Phàm, ngược lại lạnh lùng với anh ấy, không tránh khỏi có chút ghen ty, nhưng anh ta đến vì bảo bối của chúng tôi, Dật Dương để tỏ lòng chào đón, cũng đến chúc rượu.
Khi chúng tôi ăn được nửa bữa cơm trưa, nhà họ Trang đến, Trang Giai Kỳ, Trần Lệ Nhã, còn có cả Châu Tư Dĩnh.
Ba người này đến vào lúc hơn 12 giờ, đây là ý gì? Đương nhiên tôi sâm mặt lại, “Các vị, hôm nay trong nhà có khách, nếu không có chuyện gì, mời về chol”
Tôi không sợ bọn họ, những người mang xui xẻo đến cho con gái tôi, lẽ nào tôi còn phải mỉm cười chào đón sao?
Tuổi này rồi tôi cũng biết, làm việc gì cũng không được đi vào buổi chiều, nếu không sẽ mang đến xui xẻo.
“Hừ, đây là người được giáo dục tốt sao? Khâu Hà, năm đó bà cũng là tiểu thư con nhà giàu, bây giờ giày vò bản thân đến mức này, cũng không dạy con cho tốt!” Trang Giai Kỳ lập tức bắt đầu kiếm chuyện, tôi thực sự cảm thấy nực cười, cô ta dựa vào cái gì mà chỉ trích mẹ tôi?
Không đợi mẹ tôi lên tiếng, tôi lập tức phản bác lại, “Vậy thì văn hóa của cô ở đâu, ai cho cô tư cách khoa tay múa chân trước mặt mẹ tôi, tôi và cô liên quan gì đến nhau? Xem ra, cô li hôn là điều tất nhiên, mồm quá thối!”
“Con tiện nhân, ai cho cô nói chuyện với tôi như vậy? Trang Dật Dương, đây là người phụ nữ của cháu sao? Đối với người lớn mà có thái độ như vậy? Cháu đánh nó cho cô, loại đàn bà này phải bị đáng mới nên người!” Chuyện Trang Giai Kỳ li hôn là điều cấm ky trong nhà họ Trang, ai cũng không được phép nói, nhưng tôi vẫn muốn nói, sợ gì mà không được nói.