Người dịch: Whistle
"Cô gái." Trong đám đông, một người đàn ông trung niên cao lớn, vạm vỡ nhíu mày lên tiếng:
"Con vật này chỉ là súc sinh, không có nhân tính, cô tránh ra, để chúng tôi giết nó trước đã."
Nói rồi, ông ta bước tới.
Con quái vật nhỏ rõ ràng rất sợ ông ta, thấy vậy liền rụt người lại, trốn sau lưng Đào Hồng.
Hành động dè dặt của nó dường như đã khơi dậy bản năng làm mẹ tiềm ẩn trong người Đào Hồng. Cô ưỡn ngực, trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên:
"Ông cũng biết nó chỉ là một con... vật, nó không hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm, chẳng lẽ mọi người cũng không hiểu sao?"
"Giết một con vật nhỏ còn chưa trưởng thành, thật là tàn nhẫn!"
Là phụ nữ, Đào Hồng có dáng người nhỏ nhắn, thể chất yếu đuối, nhưng đối mặt với một đám đàn ông cao to, hung dữ, cô lại không hề nao núng.
Thật đáng khâm phục!
Chỉ tiếc là…
"Cô ta bị điên rồi sao?" Một người tức giận quát:
"Tránh ra, nếu không đừng trách bọn ta không khách sáo."
"Cô gái." Một ông lão mặc áo Tôn Trung Sơn giậm chân nói:
"Con thú này đã ăn thịt người đấy!"
"Đúng vậy, lúc này còn bênh vực cái gì?"
"Thật là lòng tốt đặt nhầm chỗ!"
"Mọi người muốn làm gì?" Thấy mọi người xông đến, Đào Hồng không khỏi hoảng sợ, lùi lại một bước nhưng vẫn dang tay che chở cho con thú nhỏ phía sau:
"Động vật cũng có linh tính, sao có thể tùy tiện..."
"Phập!"
Một tiếng động lạ vang lên, cắt ngang lời nói của cô.
Cơ thể Đào Hồng cứng đờ, cô từ từ cúi đầu xuống, chỉ thấy một móng vuốt sắc nhọn đâm ra từ trong ngực mình, trên móng vuốt còn cầm một trái tim đang đập thình thịch.
"Xoẹt!"
Con quái vật đầu sói nhỏ móc trái tim của Đào Hồng ra, nuốt chửng vào miệng, vừa nhai vừa trừng mắt nhìn mọi người.
"Gào!"
"Gào!"
Tiếng gầm gừ đầy vẻ đe dọa.
"Mẹ kiếp!" Một người gầm lên:
"Con súc sinh chết tiệt, đi chết đi!"
Mặc dù không đồng tình với cách làm của Đào Hồng, nhưng dù sao cô ấy cũng là con người, bị giết hại ngay trước mặt mọi người như vậy vẫn khiến người khác phẫn nộ.
Mọi người cùng xông lên, dùng chân tay, gậy gộc tấn công con quái vật đầu sói nhỏ. Chỉ trong chớp mắt, nó đã bị giết chết tại chỗ.
Mất đi trái tim, cơ thể Đào Hồng loạng choạng, ánh mắt dần dần mờ đi, cuối cùng chân cô khuỵu xuống, ngã vật ra đất.
Trong tầm mắt mơ hồ là con thú nhỏ cũng đã tắt thở.
Cô khẽ nhếch môi, trước mắt tối sầm lại.
"Đào Hồng!"
Tô Cường chạy đến, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Anh ta bằng tuổi Đào Hồng, cũng chưa lập gia đình, trên đường đi hai người trò chuyện rất vui vẻ, trong lòng anh ta còn đang nghĩ đến việc có thể phát triển mối quan hệ này thêm một bước nữa.
Bây giờ…
Mọi thứ đã quá muộn.
Chu Giáp cũng không khỏi xót xa.
Dù sao cũng là người đã trò chuyện khá nhiều trên đường, sao lại chết dễ dàng như vậy?
"Hai cậu." Sau khi giải quyết xong con thú nhỏ, người đàn ông trung niên cao lớn lúc nãy đi tới:
"Hai cậu cũng đi từ con đường trên núi xuống đây sao?"
"Đúng vậy!" Ánh mắt Chu Giáp sáng lên, đè nén nỗi đau buồn vì cái chết của Đào Hồng, vội vàng hỏi:
"Anh gì ơi, mọi người cũng đi từ con đường trên núi xuống đây, vậy có biết chúng ta đang ở đâu không? Làm sao để quay về?"
"Haiz!" Người đàn ông cười khổ, đưa tay lau vết máu trên mặt:
"Chúng tôi cũng mới đến đây không lâu, ngay cả bầu trời cũng đã thay đổi, lấy đâu ra đường về chứ. Ai mà biết đây là nơi quỷ quái nào."
"Còn đám súc sinh này nữa..."
Ông ta chỉ vào con quái vật đầu sói dưới đất:
"Không biết từ đâu chui ra, đoàn xe của chúng tôi có hơn chục người, bị bọn chúng giết chết chỉ còn lại vài người, may mà gần đó có người khác, cuối cùng cũng giết chết được bọn chúng."
"Xem ra, cậu cũng không biết gì."
Nghe vậy, Chu Giáp thất vọng:
"Chúng tôi đi xe buýt đến đây, ban đầu chỉ nghĩ là bị lật xe, ai ngờ..."
"Haiz!"
Hai bên trao đổi thông tin, phát hiện ra rằng trước khi đến đây, tất cả đều bị màn sương mù che khuất tầm mắt, sau đó mới rơi vào nơi này.
Tuy nhiên, không giống như những người trên xe buýt.
Hầu hết mọi người ở đây đều không gặp nguy hiểm gì, chỉ có một số ít bị mảnh vỡ kính xe làm rách quần áo.
Khi hỏi về con quái vật đầu sói, tình huống cũng không giống nhau.
Những người này gặp phải một đàn sói, ban đầu bị thiệt hại, nhưng may mắn là gần đó có nhiều người khác, hợp sức phản công mới giành được chiến thắng.
"Đúng rồi."
Người đàn ông lên tiếng:
"Tôi tên Hoàng Kim Phúc, làm bảo vệ ở thành phố, cậu đã giết một con quái vật, chắc hẳn cũng đã cảm nhận sức lực của mình đã mạnh hơn trước rồi nhỉ?"
"Đúng vậy." Chu Giáp gật đầu, vung tay chiếc chảo trong tay, lập tức có tiếng gió rít vang lên.
Lúc này, Chu Giáp tự tin rằng, dù không có thứ này trong tay, chỉ dựa vào sức lực của bản thân, hắn cũng có thể giải quyết được một con quái vật đầu sói.
"Giết quái vật có thể tăng sức mạnh sao?"
Đây là lần đầu tiên Tô Cường nghe nói đến chuyện này, hai mắt anh ta sáng lên, nhìn Chu Giáp với ánh mắt có phần ghen tị.
"Không chỉ gia tăng sức mạnh, mà còn có thể chữa lành vết thương." Hoàng Kim Phúc chỉ tay về phía một người đàn ông béo trong đám đông, nói:
"Tên mập kia đã giết ba con quái vật, là người giết nhiều nhất ở đây, sức lực chắc chắn đã vượt qua cả lực sĩ rồi."
Ba con?
Chu Giáp đã giết hai con, nhưng trong đó phần lớn là do may mắn, không ngờ ở đây lại có người có thể giết liên tiếp ba con quái vật.
Ánh mắt hắn nhìn về phía người đàn ông béo không khỏi lộ vẻ khâm phục.
"Lộ Nhân Giáp!"
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, gọi đúng biệt danh của Chu Giáp.
Hắn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một nam hai nữ đang đi về phía bên này, trong đó có một cô gái đang vẫy tay với hắn đầy phấn khích.