Người dịch: Whistle
"Trần Hủy!"
Chu Giáp mừng rỡ, vội vàng đi tới:
"Sao cậu lại ở đây?"
"Xui xẻo thôi!"
Trần Hủy là bạn học cấp ba của Chu Giáp, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, quan hệ rất tốt, những năm qua vẫn luôn giữ liên lạc.
Mấy năm không gặp, Trần Hủy đã thay đổi rất nhiều.
Váy bò ngắn, áo hoodie thời trang, tôn lên vóc dáng cao ráo, đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn, mịn màng, càng thêm thu hút ánh nhìn.
Chỉ là, trang phục này rõ ràng không phù hợp để di chuyển trong rừng.
"Đây là bạn trai mình, Trình Kỳ, còn đây là bạn cùng phòng đại học của mình, Lôi Lôi, mình đã từng kể với cậu rồi." Gặp lại bạn cũ, Trần Hủy vừa vui mừng vừa xúc động:
"Không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây."
"Haiz!"
Chu Giáp thở dài, chào hỏi hai người kia.
Khác với Trần Hủy cá tính mạnh mẽ, ăn mặc gợi cảm, Đới Lôi có vẻ ngoài dịu dàng, mặc một chiếc váy dài thêu hoa, khí chất điềm đạm.
Cô cũng từng nghe Trần Hủy nhắc đến Chu Giáp, còn định mai mối cho hai người.
Tuy nhiên, trường đại học của hai người không ở cùng một thành phố, lúc đó cũng chỉ là nói chơi, cuối cùng cũng không có kết quả.
Lúc này, khi đánh giá Chu Giáp, trong lòng cô không khỏi thất vọng.
Dáng người Chu Giáp cũng tạm được, nhưng ngoại hình rất bình thường, trông có vẻ hơi khù khờ, lúc trước cho dù được giới thiệu thì cô cũng sẽ không đồng ý.
Trình Kỳ gật đầu, coi như đã chào hỏi.
"Chu Giáp!"
Một lúc sau, Hoàng Kim Phúc đi tới:
"Chúng tôi đã thảo luận xong, hôm nay trời đã muộn, quay lại chỗ xe buýt chắc chắn không kịp, hơn nữa ở đây cũng không có bác sĩ."
"Chỉ có thể..."
"Chờ đến sáng mai rồi quay lại xem sao."
Chu Giáp ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời sắp lặn, khu rừng phía sau chìm trong bóng tối, trong tình huống này, hắn không thể nhớ được đường về.
Chu Giáp đành gật đầu:
"Cũng được, chỉ sợ bác sĩ Tần và mọi người lo lắng."
"Không còn cách nào khác." Hoàng Kim Phúc lắc đầu, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Bây giờ chúng ta còn không biết mình đang ở đâu, xem ra rất có thể đã không còn ở Trái đất nữa rồi, chỉ có thể đi một bước tính một bước."
Nói xong, ông ta chắp tay sau lưng, đi về phía đám đông.
Chu Giáp mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ở nơi hoang vu này, đương nhiên không thể tìm được chỗ ngủ tử tế, mọi người chia thành từng nhóm nhỏ.
Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay quá đỗi kinh hoàng, mặc dù Chu Giáp tràn đầy năng lượng, nhưng cũng không khỏi cảm thấy buồn ngủ, hắn dựa lưng vào một gốc cây, thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết ngủ bao lâu, Chu Giáp bị đánh thức bởi một cái kéo nhẹ ở tay áo.
"Chu Giáp, cậu nhìn xem kìa."
Đới Lôi hạ giọng, khẽ nói:
"Người chết bên kia, hình như..."
"Sống lại rồi?"
…
Chu Giáp cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn ác mộng.
Trong mơ, hắn bị tai nạn xe cộ trên đường về nhà, rồi còn gặp được quái vật, nhìn thấy người chết, thậm chí còn đến một thế giới có ba mặt trời.
Đặc biệt là có một người phụ nữ tên là Đào Hồng, lúc chết hai mắt trợn trừng, vẻ mặt kỳ quái, hiện lên rõ ràng như thật trong mơ.
May mà tất cả chỉ là mơ, tỉnh mộng rồi cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn.
Cha mẹ, bạn gái, vẫn còn đó.
Trong cơn mơ màng, một cái kéo nhẹ ở tay áo đã kéo Chu Giáp ra khỏi giấc mộng, lúc này hắn mới biết cuộc sống không tiếp diễn, mà ngược lại, giấc mơ vẫn đang tiếp tục.
“Người chết... sống lại sao?”
Lời nói của Đới Lôi đầy mâu thuẫn.
Người sống thì không thể gọi là người chết, chỉ cần còn thở thì không được tính là chết, đã chết rồi thì sao có thể sống lại, nếu không thì sao gọi là chết?
Mùi hương thoang thoảng từ mái tóc của thiếu nữ khiến Chu Giáp có chút ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn là một màn đêm đỏ rực.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Một vầng trăng đỏ treo lơ lửng trên cao, ánh trăng đỏ như máu kỳ dị chiếu xuống mặt đất, khiến cho mọi thứ trong tầm mắt đều mang theo vẻ âm u đáng sợ.
Mặt trăng đỏ?
Quả nhiên, nơi này chắc chắn không phải là Trái Đất!
Sau khi chứng kiến quái vật đầu sói, ba mặt trời cùng xuất hiện trên bầu trời, thì việc xuất hiện thêm một mặt trăng đỏ cũng không khiến Chu Giáp cảm thấy quá kinh ngạc.
Trình Kỳ và Trần Hủy đang cuộn tròn trong chiếc chăn bên cạnh.
Mặc dù đang ngủ, nhưng hai người họ vẫn nắm chặt tay nhau, chả trách Đới Lôi phát hiện ra điều bất thường bèn gọi hắn tỉnh dậy trước.
"Ở đâu?"
"Bên kia kìa!"
Ánh trăng đỏ le lói cộng thêm những tán cây rậm rạp che khuất ánh sáng, Chu Giáp phải căng mắt ra mới nhìn thấy những bóng người đang chậm rãi di chuyển.
Trong cuộc tấn công của lũ quái vật đầu sói, có rất nhiều người bị thương vong.
Cộng thêm cả xác của lũ quái vật, phải có đến ba, bốn chục cái xác đang nằm rải rác khắp khu rừng.
Chắc là chẳng ai muốn để ý đến những cái xác đó.
Dù là có cũng không thể nào nhiều như vậy được.
"Gọi mọi người dậy trước đã." Chu Giáp nuốt nước bọt rồi hạ giọng nói, đồng thời cầm chắc cái chảo, cẩn thận đứng dậy.
Trải qua những chuyện xảy ra ngày hôm qua, giờ dù có gặp được chuyện kỳ quái gì hắn cũng không còn hoảng sợ như trước nữa.
Người chết sống lại, nói ra thật khó tin, nhưng việc họ xuất hiện ở nơi này vốn dĩ đã không thể dùng kinh nghiệm trước đây để giải thích được nữa rồi.
Tiếng sột soạt vang lên, Trần Hủy, Trình Kỳ, Tô Cường lần lượt bị đánh thức.
Không chỉ Đới Lôi phát hiện ra điều bất thường.
Trong đám có người thức đêm canh gác, lúc này cũng đang gọi những người khác dậy, mọi người cùng nhìn về phía những cái xác.
Dưới ánh trăng đỏ mờ ảo, từng bóng người loạng choạng tiến về phía bọn họ.
Bước chân loạng choạng, tốc độ chậm chạp, kèm theo đó là những tiếng "khò khè" khe khẽ, từng chút, từng chút một tiến lại gần.
Cảnh tượng này thật sự rất quỷ dị.