"Vân Phong, tìm một chỗ tốt chất đống trước, đừng có ngu mà đặt trong đất người ta."
"Nhị ca yên tâm, em biết."
Đất xanh đất trắng không tính là nhiều, tôi lấy trong ba lô ra 7, 8 chiếc túi nhỏ, đựng riêng rồi chất thành đống.
"Ài?"
Lúc này Tôn lão nhị đang ở trong hố, xẻng lốc trong tay đột nhiên dừng lại.
"Lão nhị, sao thế?" Thủ lĩnh phía trên hỏi.
“Thủ lĩnh anh xem," Hắn đưa tay nắm lấy một nắm đất nói: "Càng xuống dưới càng ướt, đây không phải hiện tượng tốt gì, không chừng phía dưới hố có nước."
Vương thủ lĩnh cau mày nói: "Hố nước? Không lẽ xui thế chứ. Cậu đào xuống 20cm nữa xem."
Tôn lão nhị gật đầu, lại bắt đầu đào xuống.
"Nhị ca, không xuống được nữa! Phía dưới chính là mộ đạo, 100% là nước đọng!" Tôn lão tam gấp giọng hét lên.
"Trong mộ đạo có nước, cho dù chúng ta đào xuống, đạo động cũng bị ngâm nước! Không đứng được!"
Thủ lĩnh không nhịn được văng tục: “Bà mẹ nó, không tính đến bước này. Lão nhị lão tam lên trước, mò động nước chúng ta không đủ thời gian."
Anh em nhà họ Tôn đầu tiên ném xẻng lốc, sau đó duỗi thẳng chân leo lên đạo động.
"Thủ lĩnh, tôi dám cam đoan, đào xuống 1,5 mét nữa, chắc chắn có thể thấy được quán đính!"
Quán đính dùng để chỉ đỉnh mộ bằng đá. Đỉnh mộ bằng gạch ở thời nhà Minh và nhà Thanh được gọi là quyển đính.
Tôn lão nhị châm một điếu thuốc, nhìn đạo động mình đã đào, nheo mắt nói: "Thủ lĩnh, tới đây rồi, liều một phen không?"
"Lão nhị, ý cậu là?"
Hắn búng tàn thuốc, lạnh lùng nói: "Kêu Nốt Ruồi mang máy bơm nước tăng áp và máy phát điện nhỏ tới."
Vương thủ lĩnh lập tức lắc đầu nói: "Bơm nước? Quá mạo hiểm, lúc này trời không mưa, xét theo nhiệt độ ở Thuận Đức, trong hố chắc chắn sẽ không đóng băng, nếu nước tích tụ không thể bơm hết ra ngoài trong hai giờ, đợi đến lúc trời vừa sáng, tất cả chúng ta đều phải xong đời, thất bại trong gang tấc."
"Nhị ca, em cũng đồng ý với ý kiến của thủ lĩnh, hiện tại cho thấy trong mộ đạo có nước là cái chắc, nếu nước đọng quá nhiều, chỉ dựa vào một cái máy bơm nước là không thể bơm hết được." Tôn lão tam cau mày nói ra cách nghĩ của mình.
"Mẹ kiếp vậy phải làm thế nào, nồi thịt mò đến lại không ăn được!"
Vương thủ lĩnh vuốt cằm suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên quay lại hỏi tôi: "Vân Phong, cậu thấy thế nào? Chúng ta nên dừng lại xuống núi hay tiếp tục?"
Hai anh em cũng quay lại nhìn tôi.
"Hả?"
Tôi đang ngồi xổm trên đất chia đất, không ngờ ông ta lại đột nhiên hỏi tôi.
Suy nghĩ một chút, khi đó tôi nói một câu.
"Thủ lĩnh, tôi muốn kiếm tiền."
"Sâu sắc!" Tôn lão nhị cười haha nói: "Kẻ hèn nhát chết nhiều lần trước cái chết; Người gan dạ chỉ nếm trải cái chết một lần. Thủ lĩnh, thằng nhóc này còn không sợ, chúng ta còn sợ cái đếch gì!"
Đèn đỏ trên bộ đàm vừa sáng lên, thủ lĩnh lập tức nói: “Liên hệ với Nốt Ruồi, kêu cô ta mang đồ tới trong vòng một tiếng, muộn một phút sẽ bớt một phần tiền."
Binh quý thần tốc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy năng lực tổ chức của văn phòng hậu cần, chưa đầy một giờ đồng hồ, một chiếc máy bơm nước và một máy phát điện nhỏ đã được đưa đến cho chúng tôi đúng giờ.
Máy bơm nước vừa đến, Tôn lão nhị xắn ống quần, trực tiếp cầm xẻng lao xuống đạo động, sau đó bùn từ bên dưới liên tục bị ném lên, bùn cũng càng ngày càng ướt.
Sau mười mấy phút, chỉ nghe thấy Tôn lão nhị dưới hố hét lên.
"Chết tiệt! Đụng phải nước lớn rồi!"
Hắn vừa mới lên, nước đọng bên dưới đã ngập gần phân nửa đạo động.
Nối xong máy phát điện và đường ống, Vương thủ lĩnh ném thẳng máy bơm nước vào đạo động.
Bên dưới sủi bọt nước ùng ục, bên trên không ngừng bơm xả nước.
Chúng tôi lúc đó rất may mắn, bơm rút nước không bao lâu nước đã ít dần, đạo động vừa đào xong cũng không bị sụp lún.
Thủ lĩnh thu máy bơm nước xong thì nói: "Lão nhị, trực tiếp hạ châm, chọc thủng quán đính!"
"Châm" là một công cụ đột phá có đầu nhọn đặc biệt trong nghề trộm mộ. Mũi nhọn được làm bằng kim cương, chuyên dùng để xuyên thủng quán đính, uy lực rất lớn.
Tiếng đục đá từ dưới đạo động vang lên cọc cọc.
Giọng nói của Tôn lão nhị vang lên sau đó: "Thủ lĩnh! Thông rồi!"
Thủ lĩnh trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, nhìn đồng hồ nói: "Bơm nước làm trễ mất không ít thời gian, Vân Phong, cậu cũng đi xuống đi, thêm một người thêm hai tay, tranh thủ thời gian, lấy được bao nhiêu thì thấy."
Lúc đó tôi sửng sốt, hỏi ông ta: "Thủ lĩnh, không có máy thông gió? Ngộ nhỡ bên dưới không có không khí thì làm sao."
Thủ lĩnh cười nói: "Haha, cậu đó Vân Phong, cậu thử nghĩ xem, nếu như mộ được phong kín tốt, còn có thể bị ứ nước nhiều vậy sao?"
"Yên tâm đi, không khí lưu thông bên dưới không vấn đề gì."
Sau đó tôi mang theo đèn đội đầu và đi xuống đạo động lần đầu tiên trong đời.
Quán đính bị Tôn lão nhị chọc thủng một lỗ lớn, tôi duỗi chân hai bên đạo động, xuống từng chút một.
Quán đính còn cách mộ đạo phía dưới 2-3 mét, nhìn thấy cao như vậy, khi đó tôi có chút sợ hãi, không dám nhảy xuống.
Trong mộ đạo vẫn còn một ít nước đọng, ngập đến cẳng chân của một người, hai anh em nhà họ Tôn đều đang đứng trong nước.
"Nhảy đi Vân Phong, không cao lắm đâu! Một lát bọn anh đỡ cậu lên!" Tôn lão nhị mang đèn đội đầu, ngẩng đầu hét lên với tôi.
Ngay lập tức, tôi thầm cầu ông trời phù hộ trong lòng rồi nhảy xuống, kết quả chưa rơi ổn đã ngã như chó táp đất, uống phải một ngụm nước tù đọng trong mộ đạo.
"Vân Phong, sau này cậu phải luyện thêm, cậu nhìn cậu đi, tay chân mỏng manh như vậy, không sao chứ?" Tôn lão nhị cười đỡ tôi đứng dậy.
Đường vào mộ này có hình chữ thập, vị trí hiện tại của chúng tôi là ở giữa, phía trước có lối rẽ trái phải, nối liền hai căn nhĩ thất* hai bên, đi thẳng về phía trước là ngôi mộ chính.
Tôn lão nhị buông tay cười nói: "Chúng ta cũng khá may mắn, đường vào mộ không bị sụp, nhìn kiểu dáng này còn là chư hầu thời kỳ giữa và đầu thời Tây Chu. Cấp bậc này, ngôi mộ chính phía trước chắc chắn có phong môn thạch, nếu sụp thì không cần lãng phí sức lực, cho dù phong môn thạch vẫn còn cũng không sao, đối phó với những thứ này lão tam là nhất."
"Đúng không, lão tam?"
"Nhị ca, anh quá khen rồi." Tôn lão tam nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt nói: "Phong môn dưới ba tấn, chỉ cần bên trong không có đá tự nhiên, em vẫn có thể phá mở."
Đầu tiên mò đến ngôi mộ chính, sau đó đi đến các phòng nhĩ thất đông tây. Đây là kế hoạch của chúng tôi vào thời điểm đó.
Chúng tôi đi về phía trước lội qua nước ba lần.
Ngay lúc này, một vật màu đỏ nổi lên trên mặt nước phía trước.
"Đây đây là cái gì?" Tôn lão tam vớt thứ này lên khỏi mặt nước.
Mở ra thì thấy, thứ lao ra từ ngôi mộ chính phía trước hóa ra là một chiếc khăn màu hồng được người hiện đại sử dụng. Hơn nữa, trên chiếc khăn còn có in logo thương hiệu.
Nhìn thấy chiếc khăn này, sắc mặt anh em nhà họ Tôn trông rất khó coi.
Tôn lão tam ngẩng đầu lên, đèn đội đầu chiếu sáng quán đính.
Nhìn thấy rất rõ, ở góc Tây Bắc của quán đính có một lỗ nhỏ thông thẳng xuống, đá quán đính xung quanh lỗ nhỏ đều nút ra, chi chít.
"Đệch!" Tôn lão nhị ném chiếc khăn trong tay đi.
Hắn nhìn vào cái lỗ nhỏ trên quán đính nói: "Mẹ nó dùng máy khoan khoan xuống rồi đặt thuốc nổ đây mà, đám chó má này không có châm kim cương, chúng muốn cho nổ tung quán đính! Chiếc khăn này là để bịt cái lỗ nhỏ giảm tiếng nổ!"
"Mộ Tây Chu này đã bị người động tới rồi!"
"Chắc chắn là do đám người phía Nam kia làm, chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức như vậy!"
"Như này là nhặt giày rách rồi!"
====
Góc vui độc truyện, thêm kiến thức:
*Nhĩ thất: là một dạng phòng nhỏ ở hai bên phòng chính, cấu trúc tổ hợp ba phòng đó giống như hai tai trên mặt người, cho nên mới có tên như thế. Nơi này thường dùng làm nhà kho. Còn trong mộ táng thì thường dùng để những vật là mộ chủ sinh tiền yêu thích nhất.