Sáng hôm sau, Hạo Phong lại bắt đầu lên cơn sốt. Thuốc Tiểu Thanh mang theo có hạn, hiện tại đã không còn viên nào. Kỳ Phong không muốn nấn ná lâu, nên quyết định đưa chàng lên lưng ngựa, quay về hoàng cung nhanh nhất có thể.
Phía sau Thạch Đầu cùng Tiểu Thanh cũng phi ngựa chạy theo, chẳng phút nào lơ là để không mất dấu hai người họ.
Khi cả bốn người đến nơi thì trời đã tối mịt. Suốt quãng đường đi, Hạo Phong luôn cố gắng gượng để không làm gián đoạn hành trình của mọi người. Tới lúc Kỳ Phong vừa dừng lại, chàng mới thở phào nhẹ nhõm, ngã vào lòng hắn, một lần nữa ngất đi.
Tiểu Thanh thấy Hạo Phong ngất xỉu, lo lắng chạy lên. Nhưng Kỳ Phong ôm chàng khư khư như ôm báu vật, không cho ai đụng tới, bước nhanh đến Thanh Phong Điện, vừa đi vừa lệnh cho thái giám cung nữ truyền Trần thái y gấp ngay trong đêm.
Kỳ Phong đặt Hạo Phong lên giường, đưa tay kiểm tra nhiệt độ. Cơ thể nóng như lửa của chàng khiến hắn giật mình vội rút tay về. Lo lắng không thôi, hắn quát lên:
“Trần thái y tới chưa???”
Một thái giám chạy vào hớt ha hớt hải nói:
“B… bẩm điện hạ… Trần thái y vừa mới tới ạ.”
Kỳ Phong nôn nóng đến nổi giận:
“Còn không mau cho ông ta vào đây?”
Hắn vừa dứt lời, Trần thái y đã xuất hiện, vì đi gấp trong đêm mà áo quần nhăn nhúm, xộc xệch. Lão thở hồng hộc muốn đứt hơi, nhưng không dám chậm trễ, liền đến bên giường bắt mạch cho Hạo Phong. Nhìn thấy cánh tay được băng bó thấm đầy máu của chàng, lão cả kinh thốt lên:
“Sao… sao điện hạ lại bị thương nặng như vậy?”
Kỳ Phong như ngồi trên gai nhọn, nào có tâm trí giải thích với lão, chỉ rít lên:
“Nhiệm vụ của lão là chữa bệnh, không phải hỏi những việc vớ vẩn!”
Trần thái y vuốt mồ hôi trên trán, kiểm tra vết thương rồi bắt mạch cho Hạo Phong. Sau khi bôi thuốc và băng bó cho chàng cẩn thận, lão nói:
“Bẩm điện hạ, Thất điện hạ do bị thương mất máu nhiều mà sốt cao, hôn mê, dẫn đến phong hàn. Cũng may vết thương không bị nhiễm trùng. Thần sẽ kê đơn cho điện hạ. Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian, uống thuốc đều đặn thì sẽ mau chóng khoẻ lại thôi ạ.”
Kỳ Phong phất tay:
“Mau đi sắc thuốc! Nếu đệ ấy có mệnh hệ nào thì lão chuẩn bị từ chức thái y đi là vừa.”
Trần thái y run sợ nói:
“Thần sẽ cố gắng hết sức.”
Tiểu Thanh và Thạch Đầu đứng kế bên, thấy Kỳ Phong lo lắng cho Hạo Phong đến nổi giận đùng đùng như có sấm sét chớp giật mà cũng nơm nớp lo sợ. Tuy nhiên Kỳ Phong lại rất yêu thương Hạo Phong, khiến họ vô cùng cảm động về tình huynh đệ của hắn dành cho chàng.
Sau nhiều ngày đi đường vất vả cộng thêm lo lắng, Kỳ Phong cũng sắp kiệt sức tới nơi, giọng nói không còn uy lực như lúc đầu:
“Người đâu…”
Một thái giám bước vào, cung kính hỏi:
“Dạ điện hạ có gì căn dặn ạ?”
Kỳ Phong nhìn Thạch Đầu và Tiểu Thanh, mệt mỏi nói:
“Mau thu xếp chỗ ở cho hai người này. Nhớ là phải tiếp đãi chu đáo.”
Thái giám nhìn hai người dò xét, rồi trả lời:
“Vâng, thưa điện hạ.”
Thạch Đầu và Tiểu Thanh theo thái giám đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mỗi Kỳ Phong và Hạo Phong đang hôn mê. Hắn vuốt nhẹ bờ môi khô khốc của chàng, đau thắt ruột gan, hối hận vì đã không ngăn cản chàng tới cùng:
“Đệ thật ngốc… tại sao lại đỡ cho ta chứ? Ta xưa nay lăn xả chiến trường, đã quen với vết thương kiểu này rồi. Còn đệ, làm sao có thể chịu được sự đau đớn này? Thể chất đệ từ nhỏ đã không tốt, nay còn bị thương nặng, nếu đệ có mệnh hệ nào, ta không bao giờ tha thứ cho mình…”
Một lúc sau, Trần thái y đã trở lại với chén thuốc trên tay:
“Bẩm điện hạ, thuốc đây ạ.”
Kỳ Phong cầm chén thuốc, phất tay:
“Được rồi, lão mau lui ra đi.”
Trần thái y đi rồi, Kỳ Phong nâng Hạo Phong dậy, cầm chén thuốc, múc một thìa nhỏ, ngả vào miệng chàng. Mọi khi dù có sốt cao, chàng vẫn còn chút tỉnh táo để uống thuốc. Nhưng hiện tại cơ thể suy nhược, mê man bất tỉnh, thuốc cứ vào miệng là chảy ra ngoài. Hắn di đầu ngón tay lau lấy dòng chất lỏng chảy ra từ khoé môi chàng, bực dọc không biết phải làm sao. Cuối cùng, Kỳ Phong mất kiên nhẫn, đưa chén thuốc lên miệng, hớp một ngụm, rồi cúi xuống bóp nhẹ khớp hàm của chàng ra, môi chạm môi, rót thuốc vào nơi ấm áp đang hé mở kia. Thuốc cũng vào được hơn phân nửa.
Kỳ Phong cảm thấy mình đang làm chuyện thật điên rồ. Khi môi hắn chạm vào đôi môi xinh đẹp như nụ hoa của chàng, toàn thân bỗng trở nên tê dại. Tại sao lại như thế này? Kỳ Phong thử áp sát mặt mình gần mặt Hạo Phong, ngắm nhìn từng đường nét thanh tú không ai có thể sánh bằng của chàng. Ngay cả khi bị thương nặng, sắc môi nhợt nhạt, người nằm trên giường vẫn rất đẹp. Vẻ đẹp mỏng manh càng khiến Kỳ Phong muốn chở che mãi mãi.
Thuốc đã uống nhưng hơn nửa canh giờ Hạo Phong vẫn không hạ sốt. Kỳ Phong ôm chàng vào dục thất, đặt chàng nằm trong chiếc bồn bằng gỗ, cởi bỏ nửa trên của y phục ra, dùng khăn ướt lau từ mặt, đến cổ, rồi xuống toàn thân chàng. Hơi nước đọng lại tựa những hạt ngọc trong suốt lăn trên làn da trắng mịn, toát ra sức mê hoặc khó cưỡng. Kỳ Phong cảm giác cả người nóng rực, toàn thân rộn rạo khó chịu. Trong vô thức, gương mặt hắn đã kề sát mặt chàng. Hắn hốt hoảng lùi ra xa, hai tay ôm ngực. Rõ ràng người bệnh đang là chàng, nhưng chính hắn cũng giống như lên cơn sốt, tức ngực, khó thở, không cách nào kiểm soát được.
Kỳ Phong hít một hơi thật sâu, rồi lấy hết sức can đảm một lần nữa tiến đến gần chàng, tha thiết gọi:
“Hạo Phong… Đệ mau tỉnh lại đi. Ta hứa sẽ đưa đệ quay trở lại Đàm Hoa Sơn gặp Bạch Hổ. Đệ muốn ở đó bao lâu cũng được. Chỉ cần… đệ hứa dù có đi tận chân trời góc bể, thì nơi cuối cùng mà đệ dừng chân là ở bên ta… Đệ xem ta chính là nhà, có được không?”
Kỳ Phong lau người cho Hạo Phong xong, thay cho chàng một bộ y phục khác. Động tác vô cùng dịu dàng ân cần. Rồi hắn lại bồng chàng lên giường, lau khô tóc, đắp chăn cẩn thận. Sau đó, hắn cũng nằm xuống bên cạnh, ôm chàng ngủ cho tới tận sáng hôm sau.
oOo
Sau hai ngày hai đêm ngủ li bì, Hạo Phong cuối cùng cũng tỉnh lại. Chàng vừa mở mắt ra đã thấy Tiểu Thanh túc trực ở bên cạnh. Nàng vui mừng reo lên:
“Điện hạ! Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!”
Sao một giấc ngủ dài, thần trí Hạo Phong vẫn còn mơ hồ, người chàng nhớ tới đầu tiên không ai khác chính là Kỳ Phong, yếu ớt hỏi:
“Tứ ca đâu?”
“Sáng nay ngài ấy thượng triều sớm, đặc biệt dặn dò nô tỳ chăm sóc ngài.”
“Sao lại khách sáo với ta vậy?”
Tiểu Thanh mỉm cười bưng chậu nước rửa mặt tới bên giường, cung kính nói:
"Để nô tỳ phục vụ ngài."
Hạo Phong kinh ngạc hỏi lại:
"Tiểu Thanh đang làm gì vậy?"
Tiểu Thanh ngước mặt lên:
"Tứ điện hạ đã giao phó từ nay nô tỳ sẽ hầu hạ ngài. Thạch Đầu đại ca biết chút võ nghệ, sẽ đi theo bảo hộ ngài mỗi khi Tứ điện hạ vắng mặt."
Hạo Phong buông tiếng thở dài, vị ca ca này vẫn luôn tự ý hành động, không thèm hỏi chàng tiếng nào. Nhưng hiện giờ đưa hai người ấy về đây, ít ra cũng bố trí cho họ một công việc. Đi theo chàng, có Kỳ Phong nâng đỡ, họ có lẽ không sợ chịu thiệt thòi. Nghĩ tới đây, Hạo Phong đành để mặc cho Tiểu Thanh hầu hạ. Tiểu Thanh bên cạnh cẩn thận giúp chàng rửa mặt, rụt rè hỏi:
"Nước đã đủ ấm chưa thưa điện hạ?"
Hạo Phong mỉm cười nói:
"Đừng cứ một tiếng điện hạ, hai tiếng điện hạ như vậy, cứ gọi Hạo Phong là được rồi."
Tiểu Thanh đỏ mặt lắc đầu:
"Đã đi theo hầu hạ điện hạ rồi thì nô tỳ cũng phải tuân thủ quy tắc, không dám quá phận."
Hạo Phong nghĩ như vậy cũng tốt. Tránh cho lời ong tiếng ve, bọn cung nhân khác lại so bì. Thế là chàng không ép nàng nữa.
"Điện hạ thấy trong người thế nào? Ngài đã hôn mê hai ngày hai đêm. Tứ điện hạ rất lo lắng, túc trực suốt bên giường. Hôm nay hoàng thượng có việc gấp triệu hồi nên ngài ấy mới đi từ sớm."
Hạo Phong nhấc nhẹ cánh tay, từ từ bước xuống giường, đi đi lại lại. Mấy ngày bị thương rồi bệnh nặng, lúc nào cũng thấy mệt rã rời. Nay có thể bước xuống giường, không còn thấy choáng váng nữa, chàng cười nói:
"Ta khỏe hẳn rồi."
Thế là Tiểu Thanh lại hầu hạ chàng thay y phục, dùng bữa. Thiếu nữ mới lớn lần đầu tiên được hầu hạ nam tử đẹp hơn hoa, khiến sắc mặt nàng lúc nào cũng đỏ ửng như hoàng hôn. Thấy nàng thỉnh thoảng liếc trộm nhìn mình, Hạo Phong đưa tay lên má nhéo mấy cái:
"Mặt ta có dính gì sao?"
Tiểu Thanh lắc đầu lia lịa:
"Không... không có..."
Hạo Phong lại nói:
"Nàng và Thạch Đầu đại ca, mau ngồi xuống dùng bữa với ta đi."
"Không được đâu, phận tôi tớ như chúng nô tỳ sao có thể..."
"Xưng hô có thể châm chước, nhưng ta không muốn hai người đối với ta có khoảng cách tôi, tớ. Chúng ta một ngày là bạn, thì mãi mãi là bạn. Đừng khách sáo. Tứ ca không có ở đây, hai người cứ thoải mái."
Hạo Phong thuyết phục mãi, cuối cùng Thạch Đầu và Tiểu Thanh cũng không thể từ chối, đành miễn cưỡng ngồi xuống.
Ba người ngồi dùng bữa, không ai nói với ai lời nào, Hạo Phong bỗng lên tiếng phá tan không khí ngượng ngùng bao trùm:
"Hai người cứ tự nhiên, không cần phải ngại."
Làm sao mà không ngại cơ chứ? Tiểu Thanh nghĩ trong đầu. Xưa kia bọn Thạch Đầu luôn ức hiếp Hạo Phong, lại còn bỏ rơi chàng trong rừng suýt chết. Nay chàng không oán hận mà còn đối xử tốt với họ, dù chàng nói không bận tâm, nhưng Tiểu Thanh vẫn không thôi áy náy.
Hạo Phong dường như đọc được suy nghĩ của hai người, cười nói:
"Chuyện lúc nhỏ, hai người đừng để tâm nữa. Suy cho cùng thì hai người đã cứu ta một mạng. Xem như huề nhau. Từ nay chúng ta sẽ làm bạn bè tốt. Vui sướng, hoạn nạn có nhau, được không? Nếu tiếp tục dùng bộ mặt đó mà đối xử với ta, ta sẽ giận."
Thạch Đầu và Tiểu Thanh nghe Hạo Phong nói vậy, bốn mắt nhìn nhau. Rồi Thạch Đầu bỗng dưng rời bàn ăn, quỳ xuống nói:
"Nếu không nhờ điện hạ cho đi cùng, thì giờ không biết bọn nô tài sẽ ra sao. Đi ra từ ngôi làng có dịch bệnh, bị hắt hủi xa lánh là chuyện khó tránh. Nghĩ tới việc đó, nô tài càng ân hận về những chuyện đã gây ra cho điện hạ. Là con người, lẽ ra không nên cô lập, tẩy chay một người khác. Cứu mạng ngài là chủ ý của Tiểu Thanh. Nô tài vẫn nợ ngài một lời xin lỗi."
Hạo Phong thấy Thạch Đầu quỳ xuống, vội vàng đỡ gã dậy:
"Đừng như vậy. Mau đứng lên rồi nói chuyện."
"Nếu ngài không nhận lời xin lỗi, thì nô tài không đứng lên."
Hạo Phong bất lực nói:
"Thôi được rồi. Ta nhận, ta nhận được chưa?"
Thạch Đầu chờ có vậy, liền đứng lên ngồi lại vào bàn. Buổi trưa hôm đó, ba người dẹp đi những không vui trong quá khứ, cùng nhau hàn huyên quên cả thời gian.