Khi Kỳ Phong quay về, đã thấy Hạo Phong đang ngồi trong thư phòng đọc sách. Ánh nắng dìu dịu của buổi chiều xuyên qua khe cửa, trộm chạm nhẹ vào hai gò má ửng hồng khiến tâm hồn hắn chợt thấy xao động. Hắn vui mừng khôn siết, chân bước nhanh đến gần, ôm chàng vào lòng:
"Ta cứ tưởng đệ không thèm nhìn mặt ta nữa..."
Hạo Phong buông quyển sách xuống, ngước lên nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng lấp lánh nắng chiều:
"Đệ sao có thể không thèm nhìn mặt huynh cơ chứ?"
“Đệ cứ ngủ mãi, làm ta lo...”
Hạo Phong cười:
“Chẳng phải giờ đệ đang ở trước mặt, nói chuyện với huynh sao?”
Kỳ Phong thấp giọng hỏi:
"Không giận ta sao?"
Hạo Phong trả lời không do dự:
"Giận."
Nét mặt Kỳ Phong ỉu xìu như bún. Hạo Phong lại nói:
"Nhưng đó là chuyện mấy ngày trước. Nghĩ lại… đệ thật hồ đồ. Xin lỗi huynh..”
Kỳ Phong đưa tay chạm vào má chàng:
"Ta cũng xin lỗi đệ. Lúc đó, ta không nghĩ được gì, ta chỉ muốn thật nhanh đưa đệ trở về trị thương nên…”
"Đệ hiểu mà, đệ không trách huynh... Đệ không sao nữa rồi."
Ngoài mặt nói không sao, nhưng nhớ tới vẻ mặt buồn bã bất lực của Bạch Hổ khi ấy, tim chàng như bị xé nát. Ở đây tuy không được tự do, nhưng chàng có Kỳ Phong, có Thạch Đầu, Tiểu Thanh. Còn Bạch Hổ, nó chỉ thui thủi một mình quanh năm suốt tháng. Chàng chỉ hận không thể mang nó theo bên mình mà thôi.
Rồi Hạo Phong như chợt nhớ ra một việc gì đó quan trọng, liền thốt lên:
"Phải rồi, thân cây hoa quỳnh đệ đem về…”
Nói rồi chàng vội vàng đứng lên toan quay về phòng để kiếm thân cây hoa quỳnh. Nhưng Kỳ Phong đã vội kéo tay chàng lại:
"Nó không có ở trong phòng. Vì đệ hôn mê không biết khi nào mới tỉnh lại, ta sợ nó khô héo nên đã trồng nó ở trước sân."
Trong nguy khốn mà Kỳ Phong vẫn nghĩ tới mình, Hạo Phong cảm động khôn nguôi. Chàng cảm ơn hắn rồi vội chạy ra sân.
Nhìn thấy cây quỳnh ngủ yên dưới ánh chiều tà, trong lòng Hạo Phong bồi hồi mong ước một ngày nào đó, sẽ thức tỉnh đóa hoa còn e ấp chưa chịu nở. Chàng nhất định sẽ giữ lời hứa, cho Kỳ Phong thấy được sắc trắng tinh khôi thuần khiết của loài hoa xinh đẹp này.
Mấy ngày trước, Hạo Phong giống hệt một cái cây, khô héo, tiều tụy. Nhưng hiện tại, chàng như được tắm mình trong cơn mưa mát lành, trở nên vui tươi đầy sức sống. Kỳ Phong lặng im nhìn ngắm nụ cười tỏa ra từ gương mặt như mùa xuân kia, khóe môi hơi nhếch lên.
“Huynh cười gì đó?”
Đang mải mê suy nghĩ, Kỳ Phong giật mình khi thấy mặt chàng ở ngay sát bên, hương thơm ngào ngạt từ cơ thể mềm mại trước mặt ập vào mũi làm hắn choáng váng ngất ngây.
Kỳ Phong đỏ mặt quay đi:
“Không có gì.”
Hạo Phong không buông tha, tiến lên, tò mò hỏi:
“Sao huynh lại đỏ mặt?” Lần đầu tiên chàng chứng kiến biểu tình này của hắn, cảm thấy vô cùng thú vị.
“Không có.”
Hạo Phong đưa tay gãi cằm:
“Đệ thấy huynh lạ lắm.”
Kỳ Phong không nói không rằng, đi một mạch vào trong khiến chàng đứng ngây ra như trời trồng. Hạo Phong ngơ ngác nhìn Tiểu Thanh:
“Huynh ấy sao vậy?”
Tiểu Thanh cũng y như chàng, lắc đầu:
“Nô tỳ chịu thua.”
oOo
Hôm nay là Trung Thu, Hạo Phong chợt nhớ đến ngày bé, đã từng làm lồng đèn và có một đêm Trung Thu đáng nhớ. Nhưng khi ấy, chàng chỉ lủi thủi một mình với chiếc lồng đèn hoa quỳnh. Giờ đây đã khác rồi, chàng có Kỳ Phong, Thạch Đầu và Tiểu Thanh, còn có Lâm Y lúc nào cũng lầm lầm lì lì y hệt chủ nhân nhưng thực ra rất tốt bụng nữa. Thế là Hạo Phong liền rủ bọn họ cùng làm lồng đèn. Ngoài ra Ngọc Phong cũng được mời đến chung vui. Ngọc Phong lại kéo theo cả Bùi Thanh Uyển. Thế là sáng hôm ấy Thanh Phong Điện bỗng trở nên vô cùng huyên náo.
Kỳ Phong vốn không thích ồn ào, liếc mắt nhìn những thanh tre và những tờ giấy trong suốt đủ màu sắc mà mọi người bày ra, lạnh lùng quay đi:
“Ta không phải trẻ con.”
Hạo Phong thấy hắn không tham gia, mắt phượng rũ xuống buồn bã. Ngọc Phong lo mọi người mất hứng, liền la lên:
“Chúng ta cứ tiếp tục di. Mặc kệ huynh ấy.”
Mọi người đối với tính nết khó gần của Kỳ Phong cũng không lấy làm lạ gì, nên cũng chẳng thèm bận tâm tới hắn nữa, tiếp tục cùng nhau làm lồng đèn. Tiểu Thanh tiến lại gần Hạo Phong, tò mò hỏi:
“Điện hạ, ngài lại làm lồng đèn hoa quỳnh sao?”
Hạo Phong mỉm cười gật đầu.
Lúc này Ngọc Phong bỗng dưng dẫn Bùi Thanh Uyển đến:
“Thất đệ, Thanh Uyển vẫn chưa biết làm lồng đèn hình gì. Đệ mau gợi ý xem.”
Thiếu nữ vừa chạm vào ánh mắt của chàng liền ngượng ngùng đỏ mặt tránh đi. Hạo Phong nào có để ý đến sắc mặt của nàng, vẫn giữ nụ cười quen thuộc trên môi:
“Tiểu thư suy nghĩ xem mình thích gì? Hoa sen? Hồ điệp? Mặt trăng?”
Thanh Uyển suy nghĩ một lát rồi lí nhí nói:
“Hoa sen… Nhưng tiểu nữ không biết cách làm lồng đèn, điện hạ có thể chỉ tiểu nữ không?”
Nhìn bộ dạng lóng ngóng của tiểu thư họ Bùi, Hạo Phong dĩ nhiên không từ chối. Thế là chàng tạm gác lại chiếc lồng đèn của mình, hướng dẫn nàng cách vót tre, tạo khung, cắt giấy… cuối cùng làm thành một chiếc đèn hoa sen thật đẹp mắt.
Trai tài gái sắc ở cạnh nhau, một khung cảnh lãng mạn và nên thơ. Nhưng người thì hữu ý, kẻ lại vô tình, nhìn thế nào cũng cảm thấy thiếu hài hoà.
Ngọc Phong ngồi bên cạnh liếc nhìn sang, bỗng dưng ồ lên:
“Woa! Thật là ganh tỵ quá đi! Chiếc lồng đèn này chắc hẳn chứa đầy tâm ý của Thất đệ nha!”
Bùi Thanh Uyển nghe Ngọc Phong nói vậy, hai má ửng hồng e thẹn. Hạo Phong cũng bối rối cười trừ. Xưa nay chàng vốn dĩ là người tỉ mỉ, làm cái gì cũng cẩn thận, và phải thật hoàn hảo mới thôi, không nghĩ tới việc Ngọc Phong lại suy diễn xa xôi đến vậy.
Ngọc Phong lại nói:
“Tỷ thích lồng đèn hồ điệp. Đệ mau chỉ tỷ làm một cái đi.”
Hạo Phong chưa kịp trả lời, đã thấy một bóng người từ đâu xuất hiện. Kỳ Phong đã đứng sừng sững kế bên từ bao giờ, nét mặt hắc ám:
“Ta cũng muốn.”
Mọi người bị những lời này của hắn làm cho giật mình. Rõ ràng ban nãy còn dứt khoát không chịu làm lồng đèn, sao tự dưng đổi ý nhanh như chong chóng vậy chứ?
Hạo Phong khó xử nhìn Ngọc Phong rồi trả lời:
“Huynh đợi một lát. Để xong lồng đèn của Ngũ tỷ đã.”
“Ta muốn bây giờ.”
Mọi người lại một phen giật mình. Ngọc Phong nói lớn:
“Ca ca! Huynh đến sau thì phải chờ! Ai lại chen ngang bao giờ!”
Kỳ Phong đứng từ trên liếc xuống, hừ một cái rồi quay đi:
“Vậy không cần nữa.”
Hạo Phong dở khóc dở cười nhìn Kỳ Phong giận dỗi như trẻ con, đang chẳng biết nên làm thế nào thì Tiểu Thanh từ đâu nhào tới:
“Lồng đèn hồ điệp nô tỳ biết làm! Không chừng còn đẹp hơn cả Thất điện hạ. Để nô tỳ chỉ công chúa nha.”
Nói xong, nàng nheo mắt nhìn Hạo Phong. Chàng hiểu ý liền đứng lên, kéo Kỳ Phong quay trở lại. Kỳ Phong bị chàng nắm tay, toàn thân tê cứng, đứng ngây ra, vô tình chạm vào mắt chàng, khiến trái tim hắn đánh thịch một cái. Trong vô thức, hắn đưa một tay lên ôm ngực trái. Hạo Phong thấy nét mặt hắn nhăn nhó khó coi, lo lắng hỏi:
“Huynh không được khoẻ sao?”
Kỳ Phong ngây ngốc nhìn gương mặt như tranh vẽ của Hạo Phong. Hình như hắn đã bệnh thật rồi. Bệnh đến đầu óc mụ mị, choáng váng không đứng nổi nữa.
“Ta không sao.”
Hạo Phong mỉm cười xoa má hắn:
“Không sao là tốt rồi. Nào, lại đây, đệ chỉ huynh làm lồng đèn.”
Mới đây thôi, Kỳ Phong còn giận dỗi muốn bỏ đi, nhưng giọng nói mềm mại như bông của Hạo Phong làm hắn muốn tan chảy, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ngọc Phong ngồi kế bên cười khúc khích:
“Huynh nói mình không phải trẻ con. Muội thấy chính huynh mới là trẻ con đó.”
Kỳ Phong lườm nàng một cái rồi quay sang Hạo Phong, liền bắt gặp ánh mắt nồng ấm của chàng.
“Huynh thích làm lồng đèn hình gì?”
Kỳ Phong nói:
“Giống của đệ.”
Hạo Phong ngẩn ra. Chàng còn chưa có làm cho mình mà. Nhưng Kỳ Phong thích, nên chàng cũng vui vẻ chiều theo.
Thời gian chầm chậm trôi, hai mái đầu chụm vào nhau, trong lòng ấm áp, hạnh phúc vô ngần. Phút chốc, hai chiếc lồng đèn hoa quỳnh đã hình thành.
Bên cạnh đó, Tiểu Thanh và Thạch Đầu cũng đã làm xong lồng đèn của mình. Mọi người nhìn thành phẩm chính tay mình làm ra, tươi cười sảng khoái.
Kỳ Phong tay mân mê chiếc lồng đèn hình hoa quỳnh, rồi liếc trộm người làm ra nó, nhìn thấy nét cười phảng phất trên gương mặt xinh đẹp, trái tim thổn thức tự dưng muốn chạm vào đó. Bàn tay hắn vươn ra, chỉ một chút, một chút nữa thôi có thể cảm nhận được làn da mịn màng ấm áp của chàng rồi.
Bỗng giọng nói lảnh lót của Ngọc Phong cất lên, khiến cánh tay Kỳ Phong sắp chạm đích vội vàng thu lại.
“Tứ ca! Hay là tối nay, chúng ta cùng ra kinh thành chơi Trung Thu đi.”
Kỳ Phong nhìn vẻ mặt hạnh phúc chờ mong của Hạo Phong, không do dự đồng ý.
Cả bọn ánh mắt sáng rỡ cùng nhau hưởng ứng. Hạo Phong chưa từng được dạo chơi kinh thành nên cũng vô cùng háo hức mong chờ.
Đêm dần buông, ánh trăng tròn treo lơ lửng trên cao. Bọn Kỳ Phong cùng nhau nô nức ra khỏi hoàng cung tĩnh lặng, tiến thẳng kinh thành náo nhiệt.
Trái với đêm ở làng Thanh Hoa, kinh thành nhộn nhịp hơn hẳn. Đèn hoa rực rỡ lấp lánh sắc màu, người qua kẻ lại tấp nập, áo gấm lụa là, cười đùa vui vẻ.
Tiểu Thanh không ngăn được niềm hân hoan, chạy nhảy khắp nơi. Ngọc Phong cũng nhanh chóng cùng Bùi Thanh Uyển chạy theo, không quên cầm luôn tay Hạo Phong kéo đi.
Bỗng trước mặt tụ tập rất nhiều người, tiếng kèn trống vang vọng khắp không gian. Thì ra là đoàn múa lân đi ngang qua. Hạo Phong lại tiếp tục bị kéo đi xuyên qua dòng người. Ngoài đám người Hạo Phong, đã có rất nhiều thanh thiếu niên hiếu kỳ cũng đổ dồn về đám đông. Người ngang, kẻ dọc, chen lấn xô đẩy, cuối cùng, Ngọc Phong tuột mất tay của Hạo Phong. Chàng bị bỏ lại phía sau, nhìn quanh quẩn đã không còn bóng dáng một ai, kể cả Kỳ Phong.
Hạo Phong cứ thế đi theo dòng người, chen chân đến nơi có đoàn múa lân đang biểu diễn, hoà cùng không khí rộn ràng vui tươi của đêm hội trăng rằm. Cho đến khi đám đông giãn ra, chàng vẫn không thấy bóng dáng những người khác đâu.
Hạo Phong cứ thế đi theo đường cũ quay trở về. Hy vọng sẽ vô tình gặp lại mọi người.
Bỗng có tiếng nữ nhân điệu đà lanh lảnh bên tai:
“Công tử đi đâu vội thế. Hôm nay hội trăng rằm, nếu không ngắm trăng thì chi bằng ghé Tịch Dương lâu ngắm mỹ nhân đi.”
Hạo Phong bị choáng ngợp bởi mùi hương nồng nặc của các cô nương thanh lâu, lúng ta lúng túng tìm cách thoát thân, nhưng chàng càng cố né tránh, bọn họ càng vây lấy đông hơn, chèo kéo vào trong.
“Đi đâu mà vội? Chỗ chúng tôi có rất nhiều cô nương xinh đẹp tha hồ cho ngài chọn lựa.”
Đang lúc không biết phải xử trí như thế nào, thì cánh tay chàng đã bị một người mạnh mẽ kéo lấy, kèm theo thanh âm trầm thấp nhưng đầy uy lực:
“Đệ đệ của ta đã bảo không thích, đừng cản đường.”
Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Kỳ Phong, tú bà và các cô nương Tịch Dương lâu bị doạ cho mất vía, liền im bặt lùi ra sau. Hắn lại nắm tay chàng xuyên qua đám đông, tiếp tục đi về phía trước.