Sau khi lo tang sự cho Lý Thoại Khanh xong, bọn Hạo Phong xuống núi, mang theo đứa trẻ tên Lục Đông quay trở về. Bạch Hổ đứng chờ Hạo Phong dưới chân núi, vừa thấy chàng liền chồm tới vẫy đuôi vui mừng.
Những người còn lại tuy đã nhìn thấy Bạch Hổ trước khi đến Thiên Môn Tự, nhưng cũng không tránh khỏi giật mình bởi sự xuất hiện của nó.
Hạo Phong dụi mặt vào bộ lông mềm mại của Bạch Hổ rồi nói:
“Xin lỗi mày… Nhưng hôm nay tao phải đi rồi.”
Bạch Hổ nghe chàng sắp đi, không ngăn được nỗi thất vọng lan tràn trong ánh mắt. Nó cất tiếng kêu ư ư tỏ vẻ không cam lòng. Hạo Phong tuy không nỡ nhưng chẳng còn cách nào khác, chàng đi quá lâu, đã đến lúc quay về rồi. Thế là chàng ra sức an ủi nó:
“Tao hứa sẽ quay lại mà, mày hãy nhớ bảo trọng.”
Lưu luyến cả buổi trời, cuối cùng Hạo Phong vẫn phải miễn cưỡng bước đi, để lại mình Bạch Hổ nơi khu rừng già rộng lớn.
Chuyến cứu trợ người dân cuối cũng đã kết thúc. Hạo Phong chia tay Vi Hàn, mang theo Lục Đông còn nhỏ xíu trở về hoàng cung. Chàng giao nó cho Lưu ma ma nuôi dưỡng. Trong thời gian này, chàng vẫn không quên thực hiện lời hứa với Lý Thoại Khanh, cho người tìm kiếm người tên Lục Ngạn.
Thấm thoắt đã ba năm trôi qua. Trong ba năm đó, Hạo Phong gần như rời bỏ cuộc sống nhàn hạ nơi hoàng cung, dành hầu hết thời gian cho việc giúp đỡ dân lành.
Chính vì vậy, niềm tin yêu của dân chúng đối với Hạo Phong ngày càng lớn dần, khiến chàng bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành ngôi vị thái tử mà không hề hay biết.
Trong khoảng thời gian ba năm, Vi Hàn cũng thỉnh thoảng cùng chàng rày đây mai đó, trở nên thân thiết như huynh đệ ruột thịt. Cho đến một hôm họ quyết định cắt máu ăn thề, kết nghĩa kim bằng, hoạ phúc cùng hưởng.
Nơi tiếp theo Hạo Phong dừng chân là làng Bạch Nhạn xa xôi. Người dân làng Bạch Nhạn nghe tin thất hoàng tử đích thân đến phát gạo thì vô cùng háo hức, ngay từ sớm đã có mặt xếp hàng chờ đợi để chiêm ngưỡng dung mạo như thần tiên giáng thế của chàng.
Hạo Phong đã bước qua tuổi mười chín được hai tháng. Càng trưởng thành, những đường nét thanh tú trên gương mặt càng hoàn thiện dần, vẽ nên một dung nhan mỹ miều, tựa một viên ngọc sáng không chút tỳ vết.
Chính vì vẻ ngoài quá hút hồn ấy của chàng, mà lần này Tiểu Thanh đã bắt chàng đội chiếc mũ rộng vành, phủ xuống một lớp vải mỏng để che đi dung nhan khinh vân tế nguyệt, phong tình vạn chủng kia.
Gió xuân miên man thổi, tà áo trắng phiêu phiêu, dù đã che đi gương mặt, nhưng khí chất bất phàm, băng thanh ngọc khiết của chàng đi đến đâu cũng gây lưu luyến khôn nguôi.
Tiểu Thanh đi phía sau liên tục thở dài. Giờ thì nàng đã hiểu cảm giác của Lý ma ma, khi ngày xưa bà lại khăng khăng bắt chàng phải giấu đi gương mặt thật, càng hiểu tại sao Kỳ Phong lúc nào cũng muốn giữ khư khư chàng bên mình.
Đoàn người Hạo Phong phân phát thực phẩm cho dân làng xong, mau chóng quay về nhà trọ.
Một tiếng ho rất khẽ phát ra từ Hạo Phong không thể tránh khỏi đôi tai của Tiểu Thanh. Nàng lo lắng nói:
“Điện hạ, ngài lại cảm mạo rồi. Tần suất ngày càng nhiều. Nô tỳ nghĩ ngài đừng nên đi đây đi đó nữa. Những việc này giao phó cho cho người khác được rồi. Sao ngài lại phải cố quá làm gì?”
Hạo Phong xua tay:
“Chỉ là cảm nhẹ thôi mà, đừng lo quá.”
Tiểu Thanh nhăn mặt:
“Cảm nhẹ nhưng tích tụ lâu ngày lỡ sinh bệnh nặng hơn thì sao. Nô tỳ nhớ vào khoảng thời gian này, năm ngoái, ngài đã ốm liệt giường suốt cả tuần còn gì! Ngày mai ngài ở lại phòng trọ nghỉ ngơi đi.”
“Ta đã nói là không sao mà.”
Vừa dứt lời, chàng lại tiếp tục ho. Vi Hàn thấy vậy, cũng đồng tình với Tiểu Thanh:
“Tiểu Thanh nói đúng đó, đệ không nên cố quá. Chỉ là vắng mặt một buổi thôi mà, để ta và Thạch Đầu cùng những người khác lo liệu là được.”
Hạo Phong không muốn làm mọi người lo thêm, miễn cưỡng đồng ý.
Sáng hôm sau, Tiểu Thanh nhận nhiệm vụ ở lại quán trọ chăm sóc cho Hạo Phong. Đang lúc chàng cùng Tiểu Thanh dùng bữa sáng tại thực đường thì bỗng một người xuất hiện gây sự chú ý.
Nam nhân gương mặt tuấn tú bước đến thực đường, cười nói vui vẻ bên một nam nhân khác.
“Lục đại ca, khi nào huynh mới dẫn người ta về ra mắt song thân đây?”
Nam nhân họ Lục âu yếm người bên cạnh:
“Sẽ sớm thôi. Lục Ngạn này đã hứa là sẽ không bao giờ nuốt lời.”
Hạo Phong vừa nghe cái tên “Lục Ngạn” liền hết sức kinh ngạc. Chàng vội đứng lên đi về phía hắn và tình nhân.
“Vị huynh đài này… xin dừng bước.”
Lục Ngạn nhìn thấy dáng vẻ trầm ngư lạc nhạn của Hạo Phong nhất thời ngẩn ra. Một lúc sau, tình nhân bên cạnh nhéo nhẹ hắn mới hoàn hồn hỏi:
“Công tử là ai? Có chuyện gì không?”
Hạo Phong không lòng vòng mà hỏi thẳng vấn đề:
“Tôi là Hạo Phong. Công tử có quen biết người nào tên là Lý Thoại Khanh hay không?”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Lục Ngạn bỗng biến đổi, rồi lãng tránh ánh mắt của chàng:
“Không quen…”
Hạo Phong nghi hoặc nhìn hắn:
“Lý Thoại Khanh đã chết.”
Lục Ngạn nghe xong lời này của chàng, không còn giữ được bình tĩnh, đứng ngây ra như tượng. Hạo Phong lại nói tiếp:
“Huynh ấy có để lại một giọt máu, tên là Lục Đông. Bảo tôi nếu gặp huynh thì nhắn rằng có một Lý Thoại Khanh đến chết trái tim vẫn toàn tâm toàn ý hướng về Lục Ngạn. Quỳnh hoa dẫu sớm tàn phai, ước thề năm ấy… chẳng thay đổi lòng… Huynh thực sự không quen người này sao?”
Lục Ngạn khẽ nhăn mặt rồi lắc đầu:
“Không quen. Là tên trùng tên thôi.”
Hạo Phong thở dài. Rồi chàng lấy trong áo ra một bức tranh. Đây là bức tranh chàng đã sai người tới nhà của Lục Ngạn nhờ vẽ ra. Người trong tranh và người đứng trước mặt là một, không sai lệch vào đâu.
Lục Ngạn thấy Hạo Phong đưa bức tranh trước mặt, không còn có thể giấu diếm. Hắn im lặng quay ngoắt đi.
Hạo Phong không cam lòng đuổi theo:
“Người dù sao cũng đã khuất, nhưng còn đứa trẻ, huynh nhẫn tâm bỏ rơi nó sao?”
Lục Ngạn đi mỗi lúc một nhanh, phút chốc đã ra khỏi quán trọ đến đường lớn. Hạo Phong cứ đeo bám mãi, hắn cuối cùng cũng dừng lại:
“Là tự y đa tình rồi làm quá lên mà thôi. Tôi đâu có ý định ăn đời ở kiếp với một nam kỹ cơ chứ? Việc đi tu là giả, tôi đã nhờ cha mẹ đánh lừa y để y bỏ cuộc. Ai mà ngờ y lại vác bụng bầu lên tận Thiên Môn Tự?”
Hạo Phong như không tin vào tai mình:
“Vậy là từ đầu tới cuối là huynh đùa giỡn thôi sao?”
“Phải! Chỉ vì cha mẹ cứ bắt tôi lấy vợ, mà tôi lại thích nam nhân nên mới mượn y làm lý do kéo dài thời gian mà thôi. Đêm hôm ấy là ngoài ý muốn. Y nói hai nam nhân giao triền dưới hoa quỳnh vào đêm trăng tròn sẽ có con. Tôi chỉ thấy thật nực cười, nên chiều theo y. Ai ngờ đâu y mang thai thật!”
Hạo Phong lúc này không còn gì để nói, đành để Lục Ngạn dắt tay nhân tình rời đi.
“Ước hẹn thiếu thời như giấc mộng.
Thâm tình chớp mắt hoa tàn tro.
Người ôm nỗi nhớ hoà theo gió.
Đau đớn nào hay kẻ phụ lòng…”
Hạo Phong đau lòng cho Lý Thoại Khanh, si mê một đời, hy sinh một kiếp người, cuối cùng lại đổi lấy một trái tim phản bội. Đêm giao triền hôm ấy, là thật tâm, là hy vọng, nhận lại chỉ có đắng cay tủi nhục. Thì ra có thứ tình cảm như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, không lưu lại một chút tiếc thương.
Lục Ngạn đi rồi, Hạo Phong tính quay về quán trọ, nhưng một trận chóng mặt ập tới khiến chàng đứng không vững. Cùng lúc đó truyền đến tiếng xôn xao. Chàng nhìn lên đã thấy người dân tụ lại đứng ở hai bên đường bàn tán:
“Tứ điện hạ Kỳ Phong và Lâm hộ vệ đang đến đây sao?”
“Họ vừa mới đánh đuổi tàn quân của Thuỷ quốc muốn lăm le xâm chiếm vùng biển của chúng ta. Nay đích thân tới để thăm hỏi tình hình của người dân.”
“Tứ điện hạ thật xuất chúng. Nếu Phong quốc có một thái tử như ngài ấy thì thật an tâm quá rồi.”
Hạo Phong nghe Kỳ Phong tới, quên cả cơn chóng mặt, vội chen qua đám đông, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ngồi trên lưng ngựa, bỗng dưng sống mũi cay xè. Lần trước hắn đi không lời từ biệt, cứ thế đằng đẵng ba năm trời. Giờ người bằng xương bằng thịt đột nhiên xuất hiện, Hạo Phong không biết phải làm gì cho phải. Nếu chàng bước tới trước mặt hắn, liệu hắn có vui mừng hay không?
Hạo Phong đang mải mê nhìn người ca ca tuấn mỹ bất phàm, bỗng một đứa bé từ đâu chạy vụt ra ngáng trước vó ngựa của Kỳ Phong. Tiếng la thất thanh vang vọng. Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chàng lao ra ôm đứa bé vào lòng, lăn trên mặt đường.
Người mẹ của đứa trẻ thấy con mình an toàn, vô cùng vui mừng chạy tới:
“Thiên nhi! Ơn trời con không sao!” Rồi bà hướng Hạo Phong cảm kích: “Cảm ơn công tử đã cứu mạng. Công tử… công tử? Ngài không sao chứ?”
Đứa trẻ bất ngờ lao ra, Kỳ Phong bị doạ hoảng hồn. May mà có một nam nhân kịp thời giải nguy. Nhưng sau khi cứu đứa trẻ, người nọ bỗng dưng nằm bất động. Kỳ Phong thoáng thấy hình dáng kia thật quen mắt, đang tính xuống ngựa đi lại gần thì bỗng Tiểu Thanh từ đâu chạy tới khóc rống:
“Điện hạ! Ngài sao vậy? Mau tỉnh lại đi!”
Kỳ Phong như bị ai đó dùng dao đâm vào tim, toàn thân rụng rời phi như bay đến bên cạnh người đang nằm, vội xốc chàng dậy:
“Hạo Phong?”
Hạo Phong lúc này đã ngất đi, sắc mặt tái nhợt gục đầu vào ngực hắn. Kỳ Phong lập tức bế chàng lên lưng ngựa chạy đi mất hút.