Buổi chiều khi Vi Hàn và Thạch Đầu trở về đã không thấy Hạo Phong đâu, chỉ thấy Tiểu Thanh ngồi khóc sướt mướt muốn ngập lụt phòng trọ, khiến cả hai lo sốt vó. Hai người gặn hỏi mãi, cuối cùng nàng cũng nín khóc rồi kể lại sự tình:
"Ban sáng điện hạ cứu một đứa bé xong bỗng dưng ngất xỉu. Muội vừa chạy tới chưa kịp làm gì thì điện hạ đã bị, đã bị..."
Lúc này, Vi Hàn lòng nóng như lửa đốt, lớn giọng hỏi:
"Đã bị sao?"
Tiểu Thanh bị giọng nói của hắn làm cho giật mình:
"Thất điện hạ bị tứ điện hạ ôm đi mất rồi."
Thạch Đầu và Vi Hàn nghe tới đây, đồng thanh kêu trời, cảm thấy gánh nặng trong lồng ngực như được trút bỏ. Thạch Đầu thở dài:
"Nếu là tứ điện hạ thì có gì phải rối rít cả lên?”
Tiểu Thanh quẹt nước mắt:
"Cũng tại muội không chăm sóc tốt cho điện hạ, để ngài ấy chạy lung tung. Suýt chút nữa ngài ấy đã bị vó ngựa giẫm trúng rồi."
Thạch Đầu thấy nàng khóc lóc đôi mắt đỏ hoe, cũng không nỡ trách, liền nói:
"Ta còn tưởng ngài ấy bị bọn xấu bắt đi. Nay ở bên tứ điện hạ thì không cần lo lắng nữa."
Tiểu Thanh vẫn tự trách:
"Nhưng ngài ấy đang bệnh. Sức khỏe ngày càng kém đi mà vẫn không chịu ngồi im một chỗ, khuyên mãi chẳng xong. Muội chẳng hiểu, ngài ấy làm những việc này thì được cái gì? Sống an phận không phải tốt lắm sao?"
Thạch Đầu làm sao hiểu được. Gã chỉ biết từ ngày Kỳ Phong đi, Hạo Phong không cho bản thân một giây phút thảnh thơi. Không ra ngoài giúp đỡ dân lành thì cũng cùng Nghinh Phong bàn luận chính sự. Gã nói:
“Chúng ta ở đây chờ tin của điện hạ vậy.”
oOo
Hạo Phong được mang tới doanh trại nơi Kỳ Phong đang đóng quân. Binh sĩ thấy hắn ôm một nam tử thần sắc nhợt nhạt, hôn mê bất tỉnh quay về mà trong lòng cả kinh. Tứ điện hạ mà bọn họ biết chưa từng có biểu cảm lo lắng đến phát cuồng như hiện tại. Nhìn y phục trắng tinh cùng nhan sắc động lòng người kia, ai nấy cũng đoán được tám phần đây chính là Thất hoàng tử trong lời đồn rồi.
Kỳ Phong lướt băng băng đi vào trong doanh trại, vừa đặt Hạo Phong lên giường, Trương y sư cũng cũng vừa tới.
Trương y sư gần bốn mươi tuổi, vóc dáng vô cùng thanh thoát. Nếu chỉ nhìn dáng đi, ai cũng sẽ nghĩ đây là một mỹ nam tử. Tiếc rằng vết sẹo chạy dài từ giữa mi tâm xuống má trái đã tàn phá dung nhan của y một cách thảm hại. Dung mạo của y tuy xấu xí nhưng y thuật thuộc dạng thượng thừa. Y vừa đi khắp nơi chữa bệnh, vừa truyền dạy y thuật cho những người khác, rất nổi danh tại Phong quốc.
Ba năm trước trong lúc hoạn nạn, Trương y sư được Lâm Y cứu. Từ đó y mang ơn, nên nhận lời đến doanh trại, làm y sư cũng như chữa bệnh cho binh sĩ. Lâm Y cũng học được đôi chút y thuật của y.
Trương y sư vừa nhìn thấy Hạo Phong, gương mặt khẽ biến, đứng ngây ra một lúc lâu. Đến khi Kỳ Phong lên tiếng thúc giục thì y mới hoàn hồn vội vàng đến xem bệnh.
Kỳ Phong như ngồi trên đống lửa, vừa nhìn Trương y sư bắt mạch cho chàng vừa nôn nóng hỏi:
“Thế nào rồi?”
Trương y sư liên tục biến đổi sắc mặt, lúc xanh lúc trắng, trông có vẻ rất nghiêm trọng. Cuối cùng y quỳ xuống run giọng nói:
“Khởi bẩm điện hạ, Thất điện hạ e rằng đã bị người khác hạ cổ.”
Kỳ Phong cả kinh:
“Hạ cổ? Hạo Phong xưa nay chưa từng gây thù chuốc oán với ai, tại sao lại bị hạ cổ?”
“Cổ độc này có lẽ đã có từ lâu. Hiện tại nó đã đi sâu vào cơ thể. Một khi vào đến tim thì sẽ bộc phát, khiến nạn nhân… vỡ tim mà chết.”
Kỳ Phong nghe đến đây không còn giữ được bình tĩnh:
“Có từ lâu? Lâu là bắt đầu khi nào?”
Trương y sư trầm ngâm:
“Theo mạch tượng thì cổ độc đã có trong cơ thể điện hạ từ lúc mới sinh ra...”
Kỳ Phong sa sầm nét mặt:
“Hoang đường! Đệ ấy từ khi mới sinh ra đã được Lý ma ma nuôi dưỡng. Bà vô cùng yêu thương đệ ấy, sao có thể nhẫn tâm hạ độc?”
“Mộc quốc có truyền tai nhau một cổ thuật, cổ độc hạ trên người thai phụ, khiến thai phụ suy yếu dần dẫn đến băng huyết và sinh non, từ đó tính mạng của cả mẹ lẫn con đều khó bảo toàn. Hài nhi nếu may mắn ra đời, cổ trùng sẽ chuyển từ mẹ sang con. Khi đứa trẻ còn nhỏ, cổ trùng ngủ say trong kén, đến thời điểm thích hợp nó sẽ phá kén chui ra, bắt đầu sống ký sinh trong người nạn nhân. Ban đầu sẽ khiến nạn nhân bị mắc cảm mạo thông thường, nếu không để ý thì cũng chỉ xem đó bệnh mạn tính, tái phát vào một khoảng thời gian nhất định trong năm. Nhưng thực chất nó rút cạn sinh lực của nạn nhân, khiến cơ thể suy nhược dần dần, cho đến khi không thể giữ được mạng sống.”
Kỳ Phong nghe tới đâu, giận run người tới đó. Thảo nào mà ngày ấy, Liên Quý Phi từ khoẻ mạnh lại trở nên đau bệnh triền miên. Hoá ra là bị hãm hại?
“Làm sao để giải?”
“Muốn giải cổ, chỉ có một cách tìm ra kẻ hạ độc, và phải giết chết kẻ đó, dùng trái tim làm thuốc giải.”
“Tìm ra kẻ hạ độc? Biết tìm ở đâu đây?”
“Điện hạ bình tĩnh. Hãy suy nghĩ xem sinh thời Liên Quý Phi có đắc tội ai hay không?”
Kỳ Phong nhắm chặt hai mắt, cố lần tìm manh mối, nhưng giờ phút này hắn không nghĩ được gì cả. Nỗi sợ mất đi Hạo Phong đã khiến tâm trí hắn hoá ra một trận hỗn loạn.
“Điện hạ cứ từ từ suy nghĩ. Trước mắt phải dặn ngài ấy không được làm việc quá sức.”
Kỳ Phong hỏi:
“Nếu không tìm được kẻ hạ cổ thì sao?”
Trương y sư nói:
“Như thần đã nói, thất điện hạ chỉ có một con đường chết. Có điều không phải không có cách.”
“Cách gì?”
“Người hạ cổ chắc chắn chỉ có thể ở trong cung. Ta sẽ dùng cách lấy độc trị độc. Phải mau đưa thất điện hạ về cung. Thần sẽ kê cho điện hạ phương thuốc tạm thời khắc chế trùng độc. Nếu là kẻ hạ cổ, chắc chắn sẽ bị phản đòn.”
Trương y sư đi rồi, Kỳ Phong vẫn còn ngây ra tại chỗ. Là kẻ nào, kẻ nào dám làm chuyện này? Hắn suy nghĩ mãi vẫn không thể cho mình một đáp án, chỉ biết nắm lấy bàn tay của Hạo Phong, liên tục gọi tên chàng.
Hạo Phong nằm trên giường, bị tiếng gọi thống thiết của hắn làm cho dần thanh tỉnh. Chàng nhớ mình vừa mới cứu cậu bé kia, vì sao giờ lại nằm ở nơi xa lạ này? Trước mặt là Kỳ Phong? Chàng có phải đang nằm mơ hay không?
Kỳ Phong thấy chàng tỉnh dậy hết sức vui mừng, siết lấy tay chàng:
“Đệ tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào?”
Hạo Phong mơ màng nhìn hắn, cảm nhận được cái siết tay ấm áp, biết rằng mình không nằm mơ. Kỳ Phong vẫn như xưa, rất quan tâm, rất dịu dàng. Chàng vừa chống tay ngồi dậy đã bị hắn ngăn lại:
“Nằm im đó! Đệ tại sao biết cơ thể không chịu nổi mà còn đi lung tung? Nếu lỡ may té xỉu một mình trên đường thì biết làm sao?”
Hạo Phong bị hắn mắng, đầu óc lại trở nên đau nhức. Chàng ngã xuống gối, cuộn mình ho khan. Kỳ Phong thấy chàng như vậy, hối hận vì đã mắng chàng, đau xót nói:
“Đệ ở đây nghỉ ngơi vài hôm đi. Sau khi đỡ rồi, ta sẽ sai người đưa đệ về cung.”
“Không được đâu, Thạch Đầu đại ca, Tiểu Thanh, còn có Hàn ca nữa sẽ vô cùng lo lắng. Đệ phải về… khụ khụ.”
Hạo Phong vừa muốn ngồi dậy, toàn thân rã rời ngã xuống.
Kỳ Phong vừa đỡ lấy chàng vừa khẽ chau mày:
“Hàn ca?”
“Là Vi Hàn. Huynh ấy là bằng hữu đệ gặp trên đường đi cứu trợ.”
Nghe tới đây, Kỳ Phong sa sầm nét mặt.
“Nếu ta không lầm thì con hắn mới được vài tháng tuổi, không lo ở nhà chăm sóc vợ con, lại chạy theo đệ tới đây để làm gì?”
Hạo Phong ngạc nhiên nhìn hắn:
“Sao huynh biết?”
Kỳ Phong bật cười, nhưng ánh mắt thì vẫn mang hàn quang:
“Ta với hắn là bằng hữu bao nhiêu năm rồi. Có chuyện gì mà không biết. Chỉ không ngờ là hắn và đệ cũng quen nhau?”
Hạo Phong gật đầu nói:
“Là tình cờ quen nhau thôi.”
“Rất thân nhỉ?”
Ánh mắt sắc như dao đầy dò xét hướng thẳng vào người khiến Hạo Phong cảm thấy rùng mình. Chàng khẽ gật đầu:
“Cũng có thể nói là vậy.”
Chàng vừa dứt lời, một vòng tay đã ôm chầm lấy mình. Hạo Phong thấy tim đập dữ dội, đầu óc quay cuồng không hiểu do bệnh hay do vị ca ca này mang đến. Kỳ Phong thì thào:
“Ba năm qua đệ sống tốt không?”
“Đệ sống rất tốt. Còn huynh? Tại sao lại đi không một lời từ biệt, cũng không một cánh thư thăm hỏi?”
Kỳ Phong im lặng không trả lời. Ba năm trước, Kỳ Phong một mình đến Hoàng Kim điện, lấy hết can đảm cầu xin hoàng đế hủy bỏ hôn sự của Hạo Phong và Bùi Thanh Uyển. Hoàng đế thấy hắn vì đệ đệ mà cầu xin, nghi hoặc hỏi:
"Tại sao lại muốn xin cho nó?"
Kỳ Phong cúi mặt, vẫn giữ vẻ cứng cỏi:
"Là vì... Hạo Phong không yêu thích nàng ấy."
"Lý do chỉ có vậy thôi sao? Hay là lời đồn trong cung về hai huynh đệ ngươi là thật? Giờ người thương sắp thành thân, ngươi liền đến đây quỳ gối cầu xin? Để cho huynh đệ các ngươi tiếp tục quấn lấy nhau, làm lời đồn càng lúc càng lan xa? Ngươi xem hoàng thất là gì? Là nơi để huynh đệ loạn luân, xem thường kỷ cương xã tắc???"
Cơn thịnh nộ của hoàng đế không khiến Kỳ Phong lung lay, hắn bình tĩnh nói tiếp:
"Nhi thần và Hạo Phong tuyệt đối không phát sinh thứ tình cảm trái luân thường đạo lý kia. Chỉ cần phụ hoàng hủy bỏ hôn sự của Hạo Phong, cho đệ ấy tự do, được hưởng đặc quyền của các hoàng tử khác, thì người muốn trách phạt thế nào, nhi thần cũng không oán nửa lời."
"Ngươi có dám thề không?" Hoàng đế nhấn giọng.
Ánh mắt Kỳ Phong thoáng dao động, rồi quả quyết nói:
"Nhi thần xin thề, nếu có nửa điểm gian dối, thì sẽ bị trừng phạt, cả đời này sẽ không bao giờ có được người mình yêu thương, vĩnh viễn sống trong cô độc."
Hoàng đề gật đầu, la to:
"Được! Nếu ngươi đã nói vậy, trẫm sẽ cho ngươi được toại nguyện."
Kỳ Phong không ngờ hoàng đế lại đồng ý nhanh như vậy, liền dập đầu tạ ơn. Nhưng hắn lại nói thêm:
"Có điều, ngươi phải chịu phạt ba trăm hèo. Trong vòng ba năm phải đến trấn giữ biên cương tại làng Bạch Nhạn, không được quay về cung."
Bị phạt đánh nào có sá gì? Vì Hạo Phong, hắn nguyện nhảy vào núi đao biển lửa. Nhưng phải xa chàng tận ba năm, hắn làm được không? Kỳ Phong chần chừ một lúc, rồi cắn chặt răng đáp:
"Nhi thần... tuân mệnh."