Nghe được lời đề nghị này của Đặng đạo, bản thân Hứa Trăn cũng rất muốn thử, hắn cảm thấy điều đó rất công bằng và hợp lý, không có gì sai cả.
Tuy nhiên, các nhân viên ở bên cạnh thì lại lo lắng đến liên tục chống đỡ trán.
Quả thực là một gánh nặng không thể chịu đựng của cuộc sống!
Đông Nhạc đã phí hết tâm huyết để mời được Đặng đạo với giá lớn, ngoài việc đảm bảo chất lượng của bộ phim, còn có một lý do rất quan trọng khác, chính là họ muốn nhân cơ hội này để Đặng Đại Diễn hỗ trợ Hứa Chân.
Tuy nhiên, với quy tắc hiện tại…thì Hứa Chân làm sao có thể nắm chắc phần thắng đây?
Nói trắng ra, nếu không có dịp này, hắn thậm chí sẽ không có cơ hội để so tài với hai vị cao thủ.
Từ đầu, bọn họ đã quyết định sẽ không tranh giành vai diễn giống nhau, đối với các chương trình tạp kỹ như "Ta là phái diễn xuất", căn bản cũng không phải bình hoa lưu lượng, hoặc ngôi sao lỗi thời muốn trở nên nổi tiếng.
Toàn bộ đều là người có diễn xuất thực thụ đi ra.
“Đặng đạo, so tài như thế nào đây?”
Ngay khi các diễn viên khác không thể phàn nàn gì thì Chung Đào, người đóng vai Trịnh Thị Phi, đã ngồi thẳng lưng dậy và nói: "Có yêu cầu gì đối với đoạn biểu diễn này không? Khi nào thì bắt đầu?"
Đặng Đại Diễn nhìn về phía hắn, hơi mỉm cười và nói: “Không có yêu cầu, chỉ cần là một vai diễn trong kịch bản.”
Nói xong, ông ta nhìn hai người còn lại, “Ai chuẩn bị tốt thì cứ bắt đầu, không cần thời gian rõ ràng."
Vừa nghe lời này xong, Nhâm Bằng Phi cùng Hứa Chân ngay lập tức bắt đầu lật lại kịch bản, tìm kiếm những đoạn phù hợp và dễ thực hiện.
Tuy nhiên, ngay khi cả hai đang xem lại kịch bản thì Chung Đào, người vừa đặt câu hỏi, đã xắn tay áo và kêu lên: "Vậy thì tôi sẽ đến trước!"
Hai người đồng thời ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Hoắc!”
Đặng đạo nói: “Quyết định nhanh như vậy? Diễn đoạn nào, lời kịch cậu đều đã thuộc hết sao?”
Chung đào cười rồi nói: “Lời kịch thì không chắc nhớ hết, nhưng tôi có thể nắm đại khái ý tứ.
“Một bài thi nhỏ, dĩ nhiên phải bắt đầu ngay tại chỗ.” Vừa nói, hắn ta vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến không gian thoáng đãng bên cạnh.
“Bộp bộp bộp……” Đặng đạo dẫn đầu vỗ tay xem như cổ vũ.
Chung Đào thản nhiên đứng đó và nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình.
Điều kiện ngoại hình của hắn không tốt lắm, da ngăm đen và không cao, nhưng hắn được công nhận là một diễn viên phái thực lực trong ngành.
Hơn nữa, con đường diễn xuất của hắn rất rộng mở, có thể khống chế được cả chính kịch lẫn hài kịch, đủ mọi nhân vật quái gở vào tay hắn thường có thể biến hóa hết sức thần kỳ.
"Ta nói để ngươi biết, con người ta không có gì lợi hại, nhưng chỉ riêng nguyền rủa là lợi hại nhất, hơn nữa còn rất linh nghiệm.
"Người mà ta nguyền rủa ba đời đều chết hết! Trên lưng lở loét, lòng bàn chân chảy mủ, trên đầu có chí, trĩ phình ra..."
Rất nhanh, Chung Đào đã bắt đầu buổi biểu diễn của riêng mình.
Phân đoạn hắn chọn là cảnh bị bắt quả tang khi đang đánh bạc và bị đưa vào cung để thanh tẩy. Khi bị đưa đi, hắn không ngừng chửi rủa bọn nô tài đang nâng kiệu cho mình.
Mọi người dĩ nhiên làm bộ như không nghe thấy, cho nên hắn cú như vậy lải nhải một mình, các loại từ ngữ quái gở xuất hiện ùn ùn không dứt..
Bản lĩnh cảm thoại của Chung Đào rất tốt, dù chỉ diễn một mình nhưng khi nghe hắn tự lảm nhảm một hồi như vậy, rất nhiều người xung quanh cũng không nén được mà bật cười.
Còn Chung Đào, người đang biểu diễn hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, vẫn tự giác chửi bới như vậy, miệng lưỡi vô cùng sắc bén.
“Chà, không hổ là cậu, haha.”
Sau khi biểu diễn xong, Đặng Đại Diễn lật xem kịch bản trong tay và cười nói: "Cách chửi mắng của cậu cũng không hoàn toàn giống trong kịch bản.”
“Ha ha ha ha……” Bên sân lại vang lên một trận cười.
Chung Đào chẳng hề để ý mà vẫy vẫy tay, nói: “Ai, hiểu ngầm, đại khái chính là ý tứ này.”
Đặng Đại Diễn đương nhiên cũng không có định dây dưa về vấn đề lời kịch, ông gật gật đầu, nói: “Được rồi, tôi biết cậu có thể kiểm soát được nhân vật Trình Thị Phi này.
"Hiện tại nhìn lại, quả thật rất tốt."
Đặng lão nói: "Màn biểu diễn vừa rồi hoàn thành rất tốt, đây chính là tính cách thật sự của nhân vật, một loại nhân cách đê tiện, cà lơ phất phơ.
"Cậu phải nhớ kỹ cảm giác này, về sau chúng ta sẽ quay như vậy.”
Dứt lời, ông quay đầu nhìn về phía hai người còn lại, nói: "Còn lại hai người, Thiên Nhai, Nhất Đao, người nào trước?"
Nhâm Bằng Phi lật xem kịch bản trong tay, mỉm cười nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi vẫn cần chuẩn bị một lúc và tôi cần Liễu Phiên Tuyết giúp tôi dàn dựng vở kịch."
Vừa nghe lời này, Hoàng Thiến Thiến lập tức từ trên sô pha đứng lên, hai mắt tràn đầy hưng phấn: “Được, tôi không thành vấn đề!”
Hứa Trăn nghe hắn nói như vậy, cũng không có lý do để trốn tránh. Dù sao, hắn đã ghi nhớ kịch bản từ lâu và bây giờ hắn chỉ cần chọn một đoạn trong đó để diễn mà thôi.
Hắn hít sâu một hơi, vừa định đi tới bên lề, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi: " Hứa Chân, chờ một chút!"
Hứa Trăn nhìn lại, thì phát hiện, người mới nói chuyện với hắn, chính là Du Mi.
Du Mi thấy hắn nhìn lại đây, thì liền đứng dậy, vuốt tóc hai bên thái dương, nhoẻn miệng cười: “Cậu có muốn thử sức đóng với nhân vật Hải Đường hay không, tôi sẽ giúp cậu đối diễn?”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng họp đều đồng loạt nhìn phía Du Mi.
Nhâm Bằng Phi ở một bên vẻ mặt bị thương rồi ngạc nhiên nói: “Mi tỷ, chị làm như vậy là không công bằng đâu.
“Sao có thể để chị đối diễn với cậu ta? Em bên này sợ còn chưa có đủ tư cách đó!”
Du Mi hơi nhăn mặt.
“Tôi thích như thế, cậu không quản được.” Cô vô pháp vô tắc cười nói.