Chương 103: [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Cảm Xúc Thăng Hạng

Phiên bản dịch 5244 chữ

Tuy nhiên, hai người trong sân dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng cười của những người xung quanh, Du Mi cầm tờ tiền đỏ chói, nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Trăn, vẻ mặt phức tạp: “Ta nhớ, đây là dây cột tóc của mình.”

Lúc này, Hứa Trăn nhìn vào đôi mắt long lanh của người kia, trong đầu chỉ cảm thấy một trận "ong ong".

Hắn cúi đầu, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập, hai má trắng nõn ửng hồng, đến cả lỗ tai cũng đỏ bừng.

Bị phát hiện rồi!

Làm sao bây giờ? Muốn giải thích hay không?

Cô ấy…cô ây sẽ nghĩ như thế nào?

Có thể nghĩ là do ta quá đường đột, hay... sẽ nghĩ tôi quá thô tục và phóng túng...

Hứa Trăn nhìn vào mắt Du Mi và dễ dàng thay thế tâm trạng của Đông Hải Nhất Đao

Hoảng loạn, bất an, ngại ngùng.

Giờ phút này, tên sát thủ mặt lạnh giết người không chớp mắt này dường như đã trở thành một chàng trai quê mùa bình thường. Tâm ý ái mộ của bản thân đã bị thiếu nữ trước mặt nhìn thấu, khiến hắn không thể trở tay.

Bên sân, ánh mắt Đặng Đại Diễn sáng rực.

Đây là sự tương phản!

Nếu hiệu ứng của cảnh này có thể được thực hiện trong bộ phim, thì nó sẽ trở thành chìa khóa thắp sáng cho nhân vật Đông Hải Nhất Đao!

“Ta nhớ rõ, năm ấy ngươi chỉ mới 12 tuổi,” Ở giữa sân, Du Mi nhìn Hứa Trăn, trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Ta nói dâu tằm chín, muốn ăn, ngươi lập tức leo lên cây hái cho ta.

“Kết quả vừa lơ đãng, cánh tay liền bị cành cây cắt ra một vết máu dài.”

Nói tới đây, Du Mi cười khổ một tiếng, rồi nói tiếp: “Ta cực kỳ sợ hãi, lập tức tháo dây cột tóc của mình, buộc lại vết thương cho ngươi, sau đó mới vội vàng đi tìm đại phu.

“Không nghĩ tới, dây cột tóc này, ngươi vẫn còn giữ cho đến bây giờ.”

Hứa Trăn nhìn vẻ hoài niệm trong mắt của cô, trái tim cũng rung đáp, hắn đáp: “Là ta khi đó quá ngu ngốc, hại cô bị người ta mắng.

“Hiện tại không sợ bị người ta đánh mắng nữa, nếu cô muốn ăn dâu tằm thì lúc nào ta cũng có thể hái cho cô ăn.”

Tình yêu của Đông Hải Nhất Đao quá hèn mọn.

Hắn cứ như vậy, cẩn thận giữ trái tim chân thành của mình, vì sợ rằng Hải Đường sẽ phải chịu ủy khuất.

Người nào giống cỏ cây, sao có thể vô tình.

Đối mặt với một người trẻ tuổi hơn mình, nhưng lại yêu mình nhiều như vậy, Hải Đường lại chưa từng động tâm với hắn, đến giờ phút này, cô cảm thấy trái tim của mình thật sự không kìm nổi.

“Nhất Đao……”

Du Mi đặt tay lên mu bàn tay của Hứa Trăn, nghẹn ngào nói: “Ta không đáng để ngươi đối tốt như vậy.”

Khi giọng nói vang lên, một vài giọt nước mắt trong veo từ trong hốc mắt rơi xuống quần áo của cô.

Ý nghĩa của câu này ai cũng biết.

Những lời này hàm nghĩa, mọi người đều biết.

Đông Hải Nhất Đao cũng không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được ý nghĩa của điều này.

Hi vọng trong mắt lập tức bị dập tắt, khuôn mặt ửng đỏ đến man tai cũng tan thành mây khói.

“Ta đã hiểu,” Một lát sau, Hứa Trăn thu hồi vẻ ôn nhu trên mặt, rũ mi mắt, ngữ khí bình tĩnh mà lại trầm thấp, “Xin lỗi, là ta khiến cô bối rồi.”

Du Mi hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói ra. Nước mắt lặng lẽ lăn dài từ hốc mắt, cô đưa tay lên lau nhẹ, không phát ra tiếng động, quay người rời khỏi Đông Hải Nhất Đao

“Cắt!”

Một lát sau, Đặng đạo diễn tuyên bố kết thúc màn biểu diễn.

“Ừm……” Lão gia tử sờ sờ cằm, nhìn về phía Hứa Trăn đang từ trên mặt đất đứng lên, nói, “Tiểu tử Nhất Đao này, trước đây cậu có từng yêu thầm ai sao?

"Nếu không tại sao cậu có thể nắm bắt chính xác cảm giác này như thế?"

“Ha ha ha…”

Những người xung quanh cười khúc khích.

Hứa Trăn mặc dù biết đây là một trò đùa, nhưng trong màn biểu diễn vừa rồi hắn vẫn im lặng, nhất thời không dứt ra được.

Ánh mắt của Du Mi…Thật đáng sợ!

Bản thân chỉ cần đi theo tiết tấu của cô, thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả!

Hơn nữa, loại kèm bạn diễn này của cô ấy, không hề mang theo tính uy hiếp, mà là nhằm kích thích ý thức tiềm ẩn của đối phương và khiến đối phương hoàn toàn tiếp vào kịch bản.

Cảm xúc quá mức cao cấp.

Đặng Đại Diễn nhìn Nhâm Bằng Phi ở bên lề với vẻ thích thú, sau đó mở miệng hỏi: "Diễn xuất của Nhất Đao rất hợp với vai diễn, còn cậu thì sao? Tính sẽ đóng đoạn nào?

"Trong ấn tượng của tôi, Nhậm Thiên Nhai dường như không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt mạnh mẽ nào."

Nhâm Bằng Phi, người vừa được nhắc tên vẫn còn đang ngây người ở bên cạnh.

Đoạn biểu diễn vừa rồi Hứa Trăn…Trước sao giống như hai người khác nhau!

Sau khi Du Mi lên sân khấu, trình độ biểu diễn của cậu ta bắt đầu thăng hạng, trực tiếp từ học sinh vẽ xấu biến thành tác phẩm nghệ thuật

Tại sao lại như vậy?

Tại sao khi mình diễn với Du Mi, cũng chưa bao giờ có được loại thăng hạng này?

Sau màn biểu diễn ngẫu hứng kết thúc, Du Mi nhanh chóng rút lui khỏi cảm xúc ban nãy, lau nước mắt bằng một nụ cười.

Cô liếc mắt nhìn Hứa Trăn vẫn đang ngây ngốc, hồn phách thất lạc, như thể đang suy tư gì.

Người thanh niên này, thật giống với chính mình hồi đó.

Du Mi xuất đạo rất sớm, mới mười mấy tuổi đã bắt đầu đóng phim điện ảnh, lúc đó cô cũng không có thời gian để đi học bất kỳ trường điện ảnh hay trường kịch nghệ nào.

Là một thiếu nữ thời đại, không hiểu lý luận hí khúc, nhưng diễn xuất của cô hoàn toàn dựa vào cảm xúc và niềm đam mê. Khi đạt đến cảm xúc, bạn có thể diễn xuất tốt, nếu không có cảm xúc, bạn không thể diễn xuất tốt.

Cũng giống như người thanh niên trước mặt.

Bạn đang đọc [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế của Đào An Dật

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    56

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!