Chương 102: [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Kỹ Năng Diễn Xuất Chân Chính

Phiên bản dịch 5378 chữ

Lúc này, màn biểu diễn đã bắt đầu, Hứa Trăn, người đang nằm trên mặt đất, khẽ nhúc nhích. Hắn ho nhẹ, lông mi rung động, hai mắt liền mở ra.

Hắn nhìn trần nhà trên đầu rồi từ từ chống khuỷu tay đem nửa người năng lên, nhìn qua có chút mờ mịt.

Đôi mắt của Hứa Trăn đảo quanh một vòng, rồi lại chạm vào ngực mình, dường như đang nhớ lại những sự việc trước khi hôn mê.

Ngay sau đó, hắn dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt đột nhiên giật mình, động tác trên tay cũng tăng tốc. Hắn sờ soạng trên người, sau đó lật “chăn bông” và “gối ôm” xung quanh mình, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thấy thứ cần tìm, vẻ mặt cũng bắt đầu lo lắng.

Mọi người xung quanh hiểu rằng hắn đang tìm kiếm dây cột tóc được đề cập trong kịch bản.

Cách đó không xa, Đặng Đại Diễn nhìn thấy đoạn biểu diễn này, hơi hơi gật gật đầu.

Ồ, không tồi.

Sự thay đổi về nhịp điệu và những thay đổi trong cách diễn đạt đều đúng chỗ, hơn nữa còn có thể diễn xuất theo dòng chảy của cảm xúc. Đây thực sự là một hạt giống tốt.

Nhưng, đó chỉ là “hạt giống tốt” mà thôi.

Với trình độ này, đừng nói đến việc so sánh với các ảnh đế hay thị đế hiện nay, cho dù có học ở các trường như Điện ảnh Bắc Kinh và Kinh kịch Trung Quốc, e rằng cậu ta sẽ không đạt được vị trí đầu tiên trong kỳ thi cuối cấp.

Cùng lúc đó, Nhâm Bằng Phi ở cách đó không xa cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong tiềm thức đổi sang một tư thế đứng thoải mái hơn.

Mặc dù cậu ta còn trẻ nhưng lại được một công ty lớn bồi dưỡng, khiến cho hắn còn tưởng cậu ta là một yêu nghiệt giống Du Mi hồi đó,

Hiện tại nhìn qua, cũng chỉ bình thường mà thôi.

Nếu muốn khiêu chiến với mình, thì vẫn còn non tay lắm

Nghĩ như vậy, Nhâm Bằng Phi lại lần nữa đem lực chú ý dồn lên người Chung Đào. Xem ra, người có thể cạnh tranh với mình trong bộ phim này chỉ còn một mình lão Chung mà thôi.

Người trẻ tuổi trước mặt, tạm thời không có tính uy hiếp.

“Nhất Đao, ngươi tỉnh?”

Đúng lúc này, Du Mi, người đã đợi sẵn ở một bên, xuất hiện trên sân khấu. Cô ấy đang cầm không khí trống rỗng trong tay, như thể đang cầm một cái khay.

“Ngươi trước đừng lên, nằm nghỉ một lát đi," Du Mi đặt "khay" sang một bên, quay đầu nhìn Hứa Trăn, ánh mắt quan tâm, "Ngươi thấy thế nào? có chỗ nào không thoải mái sao?”

Hứa Trăn nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy một cỗ ấm áp. Trạng thái căng cứng của hắn tự động thả lỏng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một đường vòng cung khó nhận thấy.

“Ta không có việc gì, đã làm cho cô lo lắng.” Trên mặt Hứa Trăn không có nhiều biểu cảm, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.

Khi những lời này được thốt ra, Nhâm Bằng Phi, người vừa mới thả lỏng, lại đứng thẳng dậy.

Cái gì? Tên tiểu tử này…

Tại sao đột nhiên lại tiến vào trạng thái?

Vào lúc này, Hứa Trăn cảm giác như bản thân nhận được một làn sóng vô tuyến từ thời gian và không gian khác. Hắn đột nhiên quên đi hiểu biết trước đó về nhân vật Đông Hải Nhất Đao, cũng quên đi những tiền giả định mà bản thân chuẩn bị cho cảnh quay.

Tiết tấu, diễn xuất, biểu đạt bằng hình thể…

Cảm xúc tự nhiên trào ra khỏi lồng ngực hắn, cuốn trôi tất cả những thứ này xuống như một ngọn núi.

Hắn nhìn vẻ lo lắng trong mắt Du Mi, cả người trong nháy mắt thu hồi vẻ sắc bén trên người, ánh mắt hung dữ lúc này cũng bị người xóa sạch.

"Nào, mau uống thuốc lúc còn nóng," Du Mi từ bên cạnh cầm một cái bát bằng không khí, nhẹ nhàng thổi rồi đưa cho Hứa Trăn: “Thuốc này chỉ có thể ổn định nguyên khí, còn tác dụng chữa thương thì không tốt lắm.

“Chờ trở về kinh thành, chúng ta sẽ tìm một vị tiên sinh xem bệnh thật tốt cho ngươi. Tuổi còn trẻ, đừng để bản thân mắc phải bệnh gì.”

Hứa Trăn ngơ ngác nhìn về phía cô, ngoan ngoãn gật đầu, không có phản bác.

Thành thật mà nói, đối với kỹ năng diễn xuất, hắn còn chưa chân chính nhìn thấy. Người diễn xuất tốt nhất mà Hứa Trăn từng gặp trước đây là Tống Úc. Nhìn thấy diễn xuất của Tống Úc, Hứa Trăn có thể cảm nhận rõ ràng rằng "kỹ năng diễn xuất của hắn ta rất tốt.", giơ tay nhấc chân đều rất hoàn hảo, khiến cho người xem có cảm giác vô cùng thoải mái.

Nhưng mà, Du Mi lại không phải như thế. Các chuyển động của cô ấy rất ngẫu nhiên và không có quy trình nào để tuân theo.

Tuy nhiên, cảm xúc trong đôi mắt của cô ấy rất chân thành và khi mọi người nhìn vào nó, ảo giác ngay lập tức được tạo ra:

Cô ấy dường như thực sự quan tâm đến tôi.

Hứa Trăn không biết chuyện này làm như thế nào, chỉ vô thức duy trì hai ba điểm lý trí theo cảm xúc của cô.

“Quần áo của ngươi ta đã giặt sạch, nhưng chúng còn chưa khô, ngươi cứ tạm mặc bô này đi,” Du Mi làm bộ từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Hứa Trăn, “May là ngày thường ta vẫn thương xuyên giả nam trang, nếu không lúc này, ta cũng không biết đi chỗ nào tìm quần áo cho ngươi.:

“Hải Đường……”

Hứa Trăn mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Sau một lúc lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Trong quần áo của ta, cô, cô có nhìn thấy……”

“Ừm, ta đã thấy.” Du Mi ngắt lời hắn.

Hứa Trăn, người vẫn còn đang do dự lúc nãy, đột nhiên nhướng mắt lên.

Đôi mắt của hắn vô cùng kinh ngạc.

Du Mi hơi hơi cúi đầu, sau một lúc lâu trầm mặc, bỗng nhiên từ trong túi móc ra một tờ một trăm tệ, nói: “Ngươi nói chính là cái này sao?”

“Phốc……”

“Ha ha ha ha ha ha……”

Nhìn thấy một màn bất thình lình trước mặt, không ít người ở đây phụt một tiếng liền bật cười.

Đạo cụ này! Cũng quá kịch tính đi!

Đáng lẽ cô đừng có móc ra cái gì hết!

Bạn đang đọc [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế của Đào An Dật

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    46

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!