Sau 60 giây thời gian chuẩn bị, màn biểu diễn của Hứa Trăn chính thức bắt đầu.
Trong đoạn này, Hạ Tuyết Nghi một mình đến Ôn gia, trà trộn vào bữa tiệc mừng thọ của Ôn Phương Đạt, anh cả của Ôn gia, sau đó to gan lớn mật tặng đầu của lão Lục để mừng “thọ lễ”.
Theo trình tự thời gian, đây cũng là một câu chuyện xưa.
Tuy nhiên, vì câu chuyện của Hạ Tuyết Nghi được các thế hệ sau nhớ lại, chứ không phải là một sự xuất hiện tự nhiên, bởi vậy câu chuyện này là sự bộc lộ quan điểm đầu tiên của "Kim xà lang quân" trong bộ phim.
Diễn xuất của Hạ Tuyết Nghi trong cảnh này sẽ trực tiếp thiết lập ấn tượng cơ bản của khán giả về vai diễn này.
“Vị tiểu huynh đệ này, nhìn qua hơi lạ mặt, cho nên không biết quý danh là gì?” Một trợ lý đạo diễn đang ngồi ngay trước mặt Hứa Trăn, nhẩm lại lời thoại của Ôn lão đại trong kịch bản.”
Hứa Trăn nghe vậy, thì đứng dậy khỏi ghế xoay, mỉm cười chắp tay nói: “Ta họ Hạ, Hạ Tuyết Nghi, người khác gọi ta là “Kim xà lang quân”.”
“Ha ha ha, Kim xà lang quân……”
Những trợ lý khác ở bên cạnh cười vài tiếng, giả bộ sự khinh thường của những vị khách khác trong đại tiệc mừng thọ.
Trên miệng Hứa Trăn nở một nụ cười nhẹ, không có một chút khó chịu, mà là bình tĩnh lãnh đạm.
Hắn hiện đã trải qua quá trình quay phim "Tuyệt Đại Song Kiêu" và khóa huấn luyện kín của "Thiên Hạ Đệ Nhất Dao", cho nên cũng đã dần quen với cách cư xử và yêu cầu cần có của các bộ phim truyền hình.
Mặc dù cảnh này không được chuẩn bị trước, nhưng Hứa Trăn đã diễn nó một cách tự nhiên theo ý hiểu của mình, nhìm sơ qua cũng rất tốt.
Trên băng ghế giám khảo, đạo diễn Đỗ Thiên Sơn chống cằm, chăm chú theo dõi màn trình diễn của Hứa Trăn rồi lặng lẽ gật đầu.
Ừm, biết diễn.
Ánh mắt Đông Nhạc đúng là không tệ.
Tuổi tác của Hứa Trăn không lớn, nhưng phong thái và cách cư xử quả thật mang cảm giác của một giang hồ hiệp khách.
Nhưng thực đáng tiếc.
Thứ bọn họ tìm kiếm hôm nay là Hạ Tuyết Nghi, chứ không phải Hoa Vô Khuyết.
Trên người Hứa không có linh hồn tà ác của Hạ Tuyết Nghi, không phù hợp với hình ảnh "Kim xà lang quân"quái đãn, cực đoan nhưng có phần chính trực trộn lẫn tà ác trong tâm trí hắn.
Người thạo nghề vừa ra tay, liền biết được hay không, Đỗ Thiên Sơn chỉ xem chưa đầy nửa phút, đã vội đánh giá Hứa Trăn:
65 điểm.
Kỹ năng diễn xuất tốt, hình ảnh đẹp nhưng độ ăn khớp với nhân vật lại chưa tốt.
Nếu đoàn phim thực sự nghèo đến điên rồi, họ cũng có thể miễng cưỡng dùng người này, nhưng đoàn làm phim "Máu Đào kiếm" rõ ràng không thiếu tiền.
“…”
“Hôm nay vừa vặn đuổi kịp tiệc mừng thọ của Ôn lão tiên sinh, tại hạ có chuẩn bị một chút quà mọn, hy vọng tiên sinh vui vẻ nhận.”
Giữa sân, Hứa Trăn vẫn đang tiếp tục diễn.
Hắn cầm loa Bluetooth ở bên cạnh, giả làm đầu của Ôn lão Lục, đưa cho trợ lý trước mặt.
Khóe miệng trợ lý giật giật, đặt loa trước băng ghế giám khảo, sau đó trợn mắt ngoác mồm, theo kịch bản hét lên: "Lão Lục! lão Lục!
“Người đâu, mau bắt hắn lại, mau bắt hắn lại cho ta!”
Trong cảnh quay thực tế, phân đoạn này sẽ có một đánh võ.
Đám người bên Ôn gia giơ nắm đấm lao tới, muốn bắt Hạ Tuyết Nghi, nhưng kết quả bị hắn đơn phương độc mã giết chết. Sau đó, Hạ Tuyết Nghi nhảy lên mái nhà, tuyên bố công khai báo thù, rồi bình thản bỏ đi, cảnh quay kết thúc tại đây.
Điều kiện hôm nay có hạn, cho nên không có cách nào để quay trọn vẹn phân đoạn này được.
Người bình thường có thể chỉ cần nhảy qua, nhưng Hứa Trăn dĩ nhiên không bỏ qua màn thể hiện lợi thế của mình, thay vào đó, hắn trở mình một cách khéo léo, lật người về phía sau và đứng vững trên chiếc ghế xoay giữa phòng.
Động tác uyển chuyển nhẹ nhàng như gió, vô cùng tiêu sái, hầu như không phát ra một tiếng động gì.
Thậm chí, chiếc ghế xoay cũng không hề di chuyển ngay cả khi hắn đặt chân lên.
“Oa……”
Vài vị giám khảo nhìn thấy một màn này, liền tránh không khỏi ngạc nhiên.
Công phu thật lợi hại!
Sợ ngay cả các võ sư cũng không thể được trình độ này!
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là người nào!” Trợ diễn kêu lên.
Hứa Trăn rũ đầu, khóe miệng hơi hơi cong lên, trầm giọng nói: “Ta nói, ta tên là Hạ Tuyết Nghi, hiệu là “Kim xà lang quân”.”
Hắn đứng thẳng người trên chiếc ghế xoay, rút một chiếc quạt gấp từ trong ống tay áo ra và "phành phạch" một tiếng, mở ra.
Cùng lúc đó, Hứa Trăn chậm rãi ngước mắt lên.
“Đằng đằng!”
Đúng lúc này, chiếc loa Bluetooth vốn đã gần như bị bỏ quên bỗng nhiên phát ra âm thanh đột ngột.
Quạt gấp mở, mắt được vẽ và hiệu ứng âm thanh bắt đầu!
Trên băng ghế giám khảo, đạo diễn Đỗ Thiên Sơn rùng mình một cái.
Hắn ta ngơ ngác nhìn thiếu niên đang dùng ánh mặt bễ nghễ từ trên cao nhìn chằm chằm xuống mình.
Giờ phút này, trên gương mặt tuấn mỹ của đối phương không còn nữa điểm ý cười, cậu ta nhìn chằm chằm mình, tròng mắt không hề nhúc nhích.
Đồng từ của Đỗ Thiên Sơn đột nhiên co rút lại.
Lúc này, trong lòng hắn ta thực sợ hãi, giống như không phải đối mặt với nam diễn viên đến thử vai, mà là một kẻ giết người, một con rắn độc!
“Ôn gia, các ngươi nghe kỹ.”
Khuôn mặt Hứa Trăn không có biểu hiện gì, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng: "Hôm nay ta đưa tới một khối thi thể của lệnh đệ Ôn Phương Lộc, mong các vị nhận cho.
“Người này năm đó đã làm ô uế tỷ tỷ ta, giết hại cha mẹ và huynh trưởng của ta.
“Huyết hải thâm thù, phải trả lại gấp mười lần, Hạ Tuyết Nghi ta từ nay trở đi, sẽ vùi dập mười nữ nhân và giết chết năm mươi mạng nhà Ôn gia các ngươi.
“Nếu không đủ số này, ta thề không làm người!”
Kết thúc lời thoại cuối cùng, bên trong phòng thử vai liền im phăng phắt.