Chương 52: [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Nhận Ra Thực Lực Thật Sự

Phiên bản dịch 5380 chữ

Hiện trường đóng phim.

Sở đạo diễn thông báo cảnh quay được thông qua, sau đó liền phân phó nhân viên đi thu dọn và chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Cảnh kế tiếp sẽ được quay ở bến đò nằm trong thành phố điện ảnh truyền hình, cách nơi này một chút, cho nên bọn họ phải nhanh chóng vận chuyển máy quay phim, đường ray và các thiết bị khác, đại khái sẽ mất khoảng nữa tiếng.

Hứa Trăn ngồi trên băng ghế dài quay phim vừa rồi, để cho Chu Hiểu Mạn dặm lại lớp trang điểm, nhưng đầu óc bên trong thì rỗng tếch.

Áp lực thật lớn!

Mặc dù hắn không phải là người chuyên nghiệp trong nghề, nhưng cũng nhìn ra được, vừa rồi biểu hiện của Tống Úc quả thực quá yêu nghiệt.

Bộ phim không đầu tư nhiều về mặt thù lao, cho nên về cơ bản không có diễn viên nào quá xuất sắc.

Nhất là những người trong nhóm B trước đây.

Hứa Trăn nhờ vào việc luyện tập các video mà Chu Hiểu Mạn đã giúp hắn biên soạn, cho nên mới có thể dễ dàng nhập vai một cách thành thạo và điêu luyện. Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể áp chế đối phương.

Nhưng hôm nay, đụng phải Tống Úc, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sức lực của bản thân không đủ mạnh. Dĩ nhiên là hắn đã từng thấy nhiều màn biểu diễn lợi hại hơn Tống Úc, nhưng tất cả đều cách qua một màn ảnh.

Bây giờ, khoảng cách trực diện này lại vô cùng tự nhiên, biểu diễn vừa tinh xảo lại hoa lệ, điều đó khiến trong lòng của Hứa Trăn chấn động đến khó có thể nói nên lời.

Đồng thời, hắn lại bắt đầu để tay lên ngực tự hỏi:

Mình có thể đạt đến trình độ như anh ta không?

Tiết tấu chung chung còn có thể bắt chước, nhưng về chi tiết thì phải làm sao?

Làm thế nào để có thể đạt được loại diễn thoại với mức độ thư giãn giữa các cử chỉ trong một sớm một chiều?

Nghĩ đến đây, Hứa Trăn khẽ rùng mình một cái.

Hắn muốn học!

Hắn muốn học loại phương pháp diễn xuất có cảm giác chất lượng này!

Hắn hy vọng một ngày nào đó, trình độ diễn xuất của mình có thể đạt được hoặc thậm chí vượt qua Tống Úc của ngày hôm nay!

. . .

Cùng lúc đó, ở một góc khác của phim trường.

Tống Úc cúi thấp đầu, một mặt uể oải.

"Biểu hiện vừa rồi của cậu rất tốt." Người đại diện vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi, "Không trách cậu, là do Hứa Chân quá thông minh.

"Mấy lời thoại cuối cùng đều là diễn theo tiết tấu của cậu, chính cậu đã dẫn dắt hắn.

"Nếu như đổi thành người khác diễn với hắn, thì hắn cũng không có khả năng phát huy tốt như vậy.”

Tống Úc nắm lấy trang phục của mình, lắc đầu nói: "Không phải, là do tôi diễn không tốt. Nếu như là trước kia, hắn nhất định sẽ không thể theo kịp tôi.”

Người đại diện nhìn bộ dáng này của hắn, không khỏi thở dài. Vốn dĩ muốn dùng Hứa Chân để kích thích hắn, nhưng không ngờ, hình như hơi phản tác dụng?

Người đại diện cũng là có chút bất đắc dĩ. Mấy năm nay, Tống Úc ở Đông Nhạc, mọi người luôn nói ưu điểm của hắn chính là sự ổn định. Nhưng, người như thế nào mới có thể phát huy ổn định?

Sự thật là Tống Úc rất mạnh.

Hắn đủ mạnh để biểu diễn trong một phiên bản chính kịch dành cho giới trẻ trong một kịch đoàn cấp quốc gia và thậm chí còn có thể đại diện cho kịch đoàn quốc gia trong nhiều chuyến lưu diễn toàn cầu.

Lúc trước khi tốt nghiệp, hắn đã từ chối lời mời gia nhập kịch đoàn, mà lựa chọn tiến vào ngành giải trí, nhiều giáo viên trong trường lúc đó cũng cảm thấy rất tiếc nuối vì điều này.

Tuy nhiên, những năm gần đây khi đóng phim truyền hình, Tống Úc không phải lúc nào cũng dùng sức lực đỉnh cao của mình để diễn xuất.

Nguyên nhân rất đơn giản: Sức người có hạn.

Lịch quay của phim truyền hình dày đặc, mỗi ngày lại có quá nhiều cảnh, nếu Tống Úc bùng nổ và dốc hết sức thì làm sao có thể trụ được đến mấy tháng sau?

Nếu quả thật làm như vậy, hắn sẽ mết chết mất.

Cho nên, hắn chỉ thể hiện kỹ năng ổn định và đột phá trong một vài phân cảnh chính, điều này nói chung để lại ấn tượng “Chàng trai này có kỹ năng diễn xuất tốt” đối với người trong cuộc.

Nhưng dần dà, cứ luôn qua loa như vậy, hắn lại dần dần mài mòn đi vẻ sắc sảo ban đầu.

Tống Úc cảm thấy mình đã thụt lùi.

Vừa rồi, hắn thật sự đã làm hết sức mình, thật tâm thật tình muốn đánh bại đối phương, thậm chí hắn đã nhìn thấy Thái tổng đang chú ý về phía bên này.

Nhưng kết quả, lại chỉ tạo ra một cái cáng cân ngang tài ngang sức mà thôi…

Chuyện này phải nói như thế nào nhỉ…

Hiện tại nội tâm của Tống Úc đang ngập tràn phiền muộn, hắn thậm chí bắt đầu hối hận, quyết định rời kịch đoàn năm đó của mình liệu có đúng hay không.

Nửa giờ sau.

Loạt cảnh thứ hai chuẩn bị bấm máy.

Thái tổng hòa vào đám đông và đi theo suốt chặng đường, dự định sẽ xem màn thể hiện của hai người trong ván đấu tiếp theo.

Trên bến đò, Tiểu Ngư Nhi cùng Hoa Vô Khuyết đứng đối mặt với nhau, vẻ miễn cưỡng trong mắt Tiểu Ngư Nhi rất rõ ràng, nhưng Hoa Vô Khuyết lại tỏ ra tương đối bình tĩnh.

"Ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây,” Hoa Vô Khuyết nói, "Bảo trọng."

Tiểu Ngư Nhi nở nụ cười đắng chát, vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Ngươi không chờ thuyền với ta sao?”

Hoa Vô Khuyết lắc đầu, nói: "Không được, ta còn có chuyện khác phải làm."

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi mở miệng tiếp: "Đến lúc gặp lại, chúng ta chỉ có thể là kẻ thù của nhau.”

Tiểu Ngư Nhi thoáng ngơ ngác một hồi, sau đó bỗng nhiên cười đến vô cùng thoải mái: "Nói như vậy, ta ít nhất còn có thể gặp lại ngươi."

Nghe xong những lời này, một số cô gái bên sân đột nhiên thốt lên một tiếng "Ahhhhh" không thể giải thích được.

Thái tổng nghi hoặc nhìn chung quanh, không rõ ràng cho lắm.

Bạn đang đọc [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế của Đào An Dật

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    51

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!