Chương 53: [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Mười Cái Đùi Gà

Phiên bản dịch 5142 chữ

Kết thúc thoại, hai người đều nói lời từ biệt, sau đó dứt khoát rời đi. Hoa Vô Khuyết xoay người, bước chân vội vàng, thậm chí còn không quay đầu nhìn lại. Còn Tiểu Ngư Nhi thì thần sắc tịch mịch đứng trên bến đò, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, thẳng đến khi thân ảnh màu trắng biến mất ở cuối con đường.

Lúc này, Tiểu Ngư Nhi mới quay đầu lại, đối diện với mặt hồ rộng lớn, thở một hơi thật dài.

"Cắt!"

Cảnh quay này kết thúc ở đây, đạo diễn thông báo cho qua, sau đó tiếp tục quay những cảnh quay tiếp theo không ngừng nghỉ.

Tống Úc lúc này có vẻ hơi buồn bã ỉu xìu.

Nguyên nhân hắn không có tinh thần là do cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình đang bị thụt lùi và dần mài mòn như bao kiếm bị rỉ sắt, hắn không ngừng tự trách mình. Nhưng sở dĩ hắn không có khống chế cảm xúc của bản thân, là do lúc này, Tiểu Ngư Nhi cũng đang cảm thấy rất mất mát, mà trạng thái của mình thì hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của nhân vật.

Tống Úc thực sự đang do dự một điều.

Dựa vào kịch bản, cảnh tiếp theo là khi thuyền đang chuẩn bị rời bến, Hoa Vô Khuyết bỗng nhiên quay lại, đưa cho Tiểu Ngư Nhi một con gà quay.

Biên kịch đã cố gắng sử dụng tình tiết này để thể hiện: Thái độ của Hoa Vô Khuyết không hề lạnh lùng hay xa cách với Tiểu Ngư Nhi.

Nhưng chi tiết trước đó, ví dụ như giọng nói cứng rắn của Hoa Vô Khuyết hay lúc rời đi nhưng không hề quay đầu nhìn lại, tất cả đều chỉ làm nền, mở đường cho tình tiết này.

Do đó, điều mà Tống Úc đang do dự, chính là: Có nên khóc hay không.

Dựa theo kịch bản, lúc Tiểu Ngư Nhi cầm con gà quay, hẳn cảm động đến vành mắt đều đỏ.

Nhưng bản thân Tống Úc cảm thấy rất giả.

Chỉ mua cho ngươi một con gà, mà người đã cảm động đến khóc?

Ngươi thiếu tình thương đến mức độ đó à?

Tống Úc do dự mãi, rốt cục vẫn quyết định không khóc.

Mẹ nó, đường đường là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, còn vì chút chuyện này mà rơi nước mắt, thật sự quá nực cười.

Nghĩ đến đây, cảnh quay cũng chính thức bắt đầu.

Thuyền chuẩn bị cập bến, Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị lên thuyền với những người khác.

Không ngờ thuyền đi chưa được mấy mét, chợt nghe có người gọi: "Tiểu Ngư Nhi! !"

Tiểu Ngư Nhi sửng sốt một hồi.

Hắn lập tức nghiêng đầu lại, nhìn về phía bến đò, lúc này Hoa Vô Khuyết đã trở lại, trong tay mang theo một cái túi giấy quấn chỉ đỏ, hét lớn về phía hắn: "Tiếp lấy!"

Tiểu Ngư Nhi bắt lấy bọc giấy đỏ mà Hoa Vô Khuyết ném tới: "Đây là cái gì?"

Nói xong cũng thuận tay mở ra.

Nhưng mà, một giây sau, Tống Úc liền giật mình.

Theo lý thuyết thì đó phải là một con gà quay.

Thế nhưng. . .

Thứ xuất hiện trước mắt hắn lại là một bao đùi gà.

Không có bất kỳ một bộ phận dư thừa nào, bên trong chỉ toàn đùi gà, ít nhất cũng phải mười cái. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoa Vô Khuyết.

Lúc này, Hoa Vô Khuyết đứng trên bến đò, sững sờ nhìn về phía chiếc thuyền đang chậm rãi di chuyển.

Trong tay của hắn còn có một túi giấy khác, có lẽ là các bộ phận còn lại của con gà sau khi xé hết đùi gà xuống.

Tên điên này…

Hốc mắt của Tống Úc thoáng cái liền đỏ lên.

Hắn không biết tại sao mình lại cảm động, giống như có một thứ vô hình đang chạm vào tâm của hắn.

Có thể đó là gói giấy đầy đùi gà, hay là gói giấy còn lại trên tay Hoa Vô Khuyết, hoặc có thể ...

Vị công tử ngày thường luôn cao cao tại thượng, hôm nay lại một mình đứng lặng lẽ trong gió lạnh, đôi mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Tống Úc quay đầu đi chỗ khác, đem mặt giương lên, cố gắng không cho nước mắt theo hốc mắt bên trong rơi xuống.

Một giây này, hắn suýt nữa thì quên mất bản thân là Tống Úc, chứ không phải là Tiểu Ngư Nhi.

"Người kia là huynh đệ của ngươi sao?" Đúng lúc này, một diễn viên quần chúng đứng trên thuyền mở miệng nói, "Chính là người mặc y phục màu trắng.”

Tống Úc sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.

Hắn cười cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, là huynh đệ của ta.”

“Ca ca ruột.”

…………….

Giữa trưa.

Cảnh quay kết thúc, mọi người trong đoàn đã nhận được hộp cơm của mình và tìm một nơi để bắt đầu ăn uống và nghỉ ngơi.

Không có đặc quyền nào trong đoàn làm phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”.

Từ đạo diễn, nam chính, cho tới diễn viên quần chúng, nhân viên đoàn phim, không ai thiên vị, tất cả đều ăn cơm hộp do đoàn phim đặt.

Nếu phải nói là "đãi ngộ đặc biệt", nghĩa là cơm hộp của một số diễn viên đóng vai chính không giống với những người khác, chúng là "bữa ăn bổ dưỡng".

Chỉ bất quá, cái gọi là "bữa ăn bổ dưỡng" ám chỉ việc không giàu dinh dưỡng, tất cả đều ít dầu, ít thịt, ít hương vị để tránh cho các nhân vật chính bị béo trong quá trình quay phim.

Đúng vậy, cơm của bọn họ khó ăn hơn so với người thường.

Cho nên hoàn toàn không có ai dám nói này nói kia.

Lúc này, Tống Úc đang ngồi nghỉ ngơi trong một khu trại được dựng lên tạm thời, tay cầm đũa gắp thức ăn “dinh dưỡng” của mình và đưa lên miệng một cách lơ đãng.

Trong “bữa ăn dinh dưỡng” hôm nay có một cái đùa gà, vừa rồi được dùng làm đạo cụ, nên nhìn chung khá phong phú.

Thế nhưng, tâm tư hiện tại của Tống Úc lại không hề nằm ở nơi này.

Khi còn đi học, hắn luôn nghe nói có người bị kẹt sau khi quay một cảnh nào đó và không thể thoát ra trong một thời gian dài.

Tống Úc lúc ấy cảm thấy rất buồn cười.

Bạn đang đọc [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế của Đào An Dật

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    55

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!