Kiều Phong hiện tại vô cùng tức giận.
Hắn vừa mới liên hệ với bên chế tác của “Dạ Vũ Giang Hồ”, sau đó cũng liên hệ với bên Tinh Quang giải trí.
Nhưng mà ý kiến của hai bên đều là: Không cần quản.
Hãy để vấn đề này lên men tự nhiên qua đêm và thu hút sự chú ý của công chúng, điều này sẽ tốt cho cả ba bên.
Ha ha.
Kiều Phong khịt mũi coi thường.
Người bị mắng không phải là mấy người, cho nên mấy người đương nhiên không quan tâm.
Hắn thật sự không hi vọng Hứa Trăn sẽ dụng phương thức “Hắc hồng” này (Nổi tiếng bằng scandal) để xuất hiện trong mắt của công chúng.
Ấn tượng một khi bị vấy bẩn, vậy thì cả đời đều không thể rửa sạch!
"Tiểu Kiều a, cậu nghe tỷ nói,” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhu hòa của Thiệu Mộng Hoa, "Chúng ta thật sự không có ác ý."
"Chị có thể hiểu được sự bảo vệ của cậu đối với tiểu Hứa, nhưng cậu cũng phải hiểu một chút cho chị.
"Như vậy đi, chúng ta đôi bên đều lui một bước, 10 giờ sáng mai, chị sẽ đăng một bài chính thức trên Weibo, cậu xem có được hay không?
"Chị đã nể mặt cậu, cho nên cậu cũng đừng cố chấp như vậy.”
Kiều Phong cười lạnh một tiếng, đáp: "Nếu Mộng tỷ đã nói như vậy, tôi cũng không có biện pháp, đêm nay chúng ta cứ nói cho rõ chuyện này đi.”
"Đừng, Tiểu Kiều,” Giọng nói của Thiệu Mộng Hoa vẫn ôn hòa như cũ, "Cậu đừng cúp máy, cứ ở lại nói chuyện với chị một chút.”
Kiều Phong lạnh lùng nói: "Còn có gì để nói sao?”
"Ừm, ví dụ như. . ." Lúc nói chuyện, giọng nói của Thiệu Mộng Hoa ẩn ẩn một chút ý cười, "Chuyện Hứa Chân làm sao nhận được vai diễn Hoa Vô Khuyết?”
Nghe vậy, Kiều Phong hơi giật mình.
Ngay lập tức, một cơn tức giận trào ra khỏi lồng ngực của hắn trong tích tắc rồi bay thẳng lên đỉnh đầu.
"Chị đang uy hiếp tôi? !" Kiều Phong thấp giọng quát.
Nhân vật Hoa Vô Khuyết này, làm sao nhận được à?
Dĩ nhiên là cướp từ trong tay của Hạ Tuấn Ninh rồi!
Trước mắt, bộ phim đã quay được gần một tháng, mà từ đầu đến cuối cũng không công bố chuyện này ra ngoài, mục đích là để chuẩn bị trước và giảm thiểu tác động của sự cố này.
Thế nhưng bây giờ. . .
Thiệu Mộng Hoa dám uy hiếp hắn, muốn đem chuyện này chọc ra ngoài!
Nếu như vậy, Hứa Trăn còn không phải bị đám fan hâm hộ của Hạ Tuấn Ninh mắng tới chết sao?!
Đầu bên kia điện thoại, Thiệu Mộng Hoa dù bận vẫn ung dung nói: "Sao có thể, chị không có uy hiếp cậu, chị chỉ muốn nói chuyện vui vẻ với cậu
“Đều ở chung một giới, cúi đầu không thấy ngẩng đầu không hay,
Bà ta khẽ cười nói: "Yêu cầu của chúng ta cũng đâu có quá đáng? Từ xế chiều đến mười giờ rưỡi ngày hôm sau, không quá 16 tiếng,
"Cậu cho chị 16 tiếng này, chị nhất định sẽ không quên ơn của cậu.”
Kiều Phong bị giọng điệu của bà ta chọc đến mặt mũi sôi sục, hận không thể xuyên qua điện thoại, cho bà ta một cái bạt tai để xả giận.
"Được rồi, chị cũng không chậm trễ thời gian của cậu," Thiệu Mộng Hoa cười nói, "Cậu suy nghĩ thật kỹ đi, cũng đâu phải chuyện gì lớn.”
Dứt lời, không đợi Kiều Phong hồi phục, bà ta đã trực tiếp cúp điện thoại.
Kiều Phong cầm điện thoại di động, một hồi lâu nói không ra lời.
Lão tiện nhân…
Mụ phù thủy già. . .
Tại sao không để bà rơi vào trong tay tôi?!
"Uống chén nước cho bớt giận."
Lúc này, Hứa Trăn thấy hắn nghe xong điện thoại, liền vội vàng chạy tới đưa cho hắn một ly nước sôi để nguội: "Không quan trọng, ai thích chửi thì chửi.”
Kiều Phong ngơ ngác nhìn ly pha lê trước mắt, ngẩng đầu lên, cười khổ nói: "Tâm tính của cậu thật tốt.”
Giọng nói của Hứa Trăn rất bình thản: "Bách thiên pháp môn, đồng quy phương thốn; hà sa diệu đức, tổng tại tâm nguyên.”
"Tức giận đều là do người tự tìm.
"Anh có muốn tôi đọc một đoạn “Tâm kinh” cho nghe không?"
Kiều Phong: ". . ."
Hắn nhìn tóc của Hứa Trăn đã hơi mọc ra, nhưng đỉnh đầu vẫn trọc như cũ, không biết vì cái gì, mà hắn hoảng hốt như thể nhìn thấy một vầng hào quang đang tỏa sáng xung quanh.
"Đăng đăng đăng. . ."
"Đăng đăng đăng. . ."
Đúng lúc này, hai tiếng nhắc nhở của điện thoại di động không ngừng vang lên. Có vẻ như ai đó đặc biệt quan tâm nên đã gửi cùng một tin nhắn.
Hai người nhìn nhau một lát, sau đó tự mình lấy điện thoại ra xem. Hứa Trăn vừa mở ra Weibo, chỉ thấy, Tống Úc vừa mới đăng một dòng trạng thái mới
"Hôm nay trời nắng tốt như vậy làm cho đầu của Tiểu Tuyết Nhân bị cháy nắng?"
"Tiểu Tuyết Nhân đây là loại logic thần tiên gì vậy? Chỉ đánh chung một quyền, liền cho rằng người ta cướp vai?”
"Ai quy định rằng, thần tượng của các bạn luôn là nạn nhân?”
"Mỗi ngày đều nói chuyện không có đầu óc, ai quản tật xấu này đây?"
Bên dưới còn có một bức ảnh: Một Tiểu Tuyết Nhân (Người tuyết) đứng ở dưới ánh mặt trời chói chang, đầu đã bị chảy một nữa. Khuôn mặt làm từ củ cải, cà rốt đều bị lệch, nhìn qua trông rất buồn cười.
Bên trong căn phòng yên tĩnh hồi lâu.
Thẳng đến mười mấy giây sau, Hứa Trăn mới nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tuyết Nhân là ai vậy?”
Kiều Phong: ". . .”Tiểu Tuyết Nhân” là tên của nhóm fan hâm mộ Đinh Tuyết Tùng.”
"A." Hứa Trăn khẽ gật đầu một cái.
Hai người nhìn bài đăng trên Weibo, thần sắc vô cùng phức tạp, ai cũng không lên tiếng.
Tống Úc. . . Đang lên tiếng thay cho Hứa Trăn sao?
Người này. . .quá chính trực hay là quá ngu? ?
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Kiều Phong vừa muốn mở miệng nói cái gì, nhưng đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng "rầm" từ trên lầu, như thể bị ai đó đạp mạnh vào cánh cửa.
"Tống đầu to! ! ! !"
"Mau lăn ra đây cho tôi !!!”
"Điện thoại, đưa cho tôi! Ngay bây giờ!"
"Đồ con lừa ngu ngốc !!”
"A ——! ! !"
Một lát sau, một tiếng kêu thê lương xuyên thấu qua sàn nhà không quá dày rồi truyền xuống lầu bên dưới.
Kiều Phong: ". . ."
Hứa Trăn: ". . ."