Lúc quay « Tuyệt Đại Song Kiêu », hắn dần dần phát hiện ra những đặc điểm kỳ lạ của chính mình:
Dưới áp lực, hắn có thể thể hiện tốt hơn bình thường.
Không biết là do tầm mắt của những người xung quanh thôi thúc hắn tập trung cao độ hay là do hắn có tiềm chất hiếu chiến trong xương.
Nói tóm lại, Hứa Trăn rất thích đối đầu với người khác, một cách khó hiểu như vậy.
Nhất là quyết đấu trước mặt mọi người.
Dù trong lòng hắn biết rõ với thực lực hiện tại của mình, khẳng định không xứng với danh hiệu “Phái diễn xuất”.
Nhưng nghe ý tứ của Tống Úc, hình như những người thi đấu cùng sân khấu với hắn đều là những diễn viên trẻ cùng tuổi?
Đã như vậy, ai sẽ sợ ai?
Tôi đang muốn tìm cơ hội để cân đo cân lượng của mình!
"Ừm, động tác của Tống Úc rất nhanh, tổ bên kia đã gửi lịch trình qua điện thoại của anh rồi.”
Kiều Phong vừa cười vừa trả lời tin nhắn: "Tối nay chúng ta không về đoàn phim nữa, trước đi thành phố Tiền Đường."
"Bên “Ta Là Phái Diễn Xuất” nói đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho chúng ta, buổi sáng ngày mai, chín giờ rưỡi bắt đầu quay."
Hứa Trăn hỏi: "Có biết vở kịch tên gì không?”
Kiều Phong lắc đầu nói: "Cái này không biết, nghe nói là buổi sáng ngày mai sẽ bốc thăm tại chỗ.”
Hứa Trăn âm thầm nhẹ gật đầu.
Không biết cũng tốt.
Nếu không tối đó mình lại đi tìm trước đáp án thì thiệt là nhàm chán.
. . .
Tám giờ sáng hôm sau.
Thành phố Tiền Đường, hậu trường trường quay « Ta Là Phái Diễn Xuất»
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ngồi trước gương trang điểm, chuyên gia trang điểm do ê-kíp thuê vừa trang điểm cho hắn vừa khen: “Nước da của Cố tiên sinh thật là đáng ghen tị.
"Nó trắng hơn so với kem nền mà tôi đã chuẩn bị, thiết nghĩ cậu không cần trang điểm cũng đẹp.”
Thanh niên bất đắc dĩ cười cười, đáp: "Ai, chị không biết màu da của tôi phiền phức như thế nào.
"Nhất định phải tự chuẩn bị phấn lót, có đôi khi đạo diễn còn cố ý hóa trang đen cho tôi.
"Không có cách nào nha, làn da của các diễn viên cùng chung khung hình quá sâu. Khi đến thời điểm, ánh sáng chói lòa sẽ làm lộ hết các đường nét trên khuôn mặt tôi.
"Ai, phiền muốn chết.
Thợ trang điểm: ". . ."
Không biết vì sao, nhưng lại cảm thấy ngữ khí của hắn là lạ.
Một lúc sau, nhân viên của tổ trang phục cầm một bộ quần áo đi vào, nói với thanh niên trẻ tuổi: "Cố tiên sinh, quần áo tôi đã chuẩn bị xong, làm phiền cậu thử bộ đồ này sau khi trang điểm xong nhé.”
Thanh niên liếc nhìn qua bộ đồ, bên trong lộ ra vẻ khinh bỉ.
Hắn chỉ tay vào bộ đồ trên người mình và nói: "Hoặc là tôi sẽ mặc bộ của mình, tất cả đều là vest, hơn nữa không có sự khác biệt giữa Soma và Hema."
Khi nghe điều này, khuôn mặt của nhân viên trở nên cứng đờ.
Bộ đồ do nhóm e-kip cung cấp là một thương hiệu nổi tiếng ở thành phố Tiền Đường, tên là Soma, một bộ đồ như thế này có giá vài trăm nhân dân tệ.
Nhãn hiệu "Hema" mà thanh niên mới nhắc vừa rồi, chính là thời trang xa xỉ hàng đầu thế giới, một bộ quần áo đã có thể đạt hơn năm con số.
Nhân viên công tác vụng trộm liếc nhìn âu phục của thanh niên trước mặt, mỉm cười nói: "Cậu đang mặc trang phục của nhãn hiệu Hema sao?
"Mặc bộ này không tốt lắm đâu, một hồi lúc ghi hình, khả năng sẽ có một số động tác lớn, sợ sẽ làm bận quần áo của cậu?”
Thanh niên cười cười, khoát tay nói: "Cái này chỉ là tùy tiện mặc, không phải hàng cao cấp.
"Mặc dù là kiểu mới rất quý hiếm, nhưng màu sắc là do lão gia tử nhà tôi chọn, cho nên cũng không thích lắm.
"Nếu hỏng rồi thì vừa vẹn thay bộ khác thôi.”
Nhân viên công tác: ". . ."
Thợ trang điểm: ". . ."
Vương tử Versailles này ở đâu ra vậy??
Bên ngoài trường quay.
Hai cô gái trẻ trong trang phục đi làm đang phân loại đạo cụ bên ngoài phòng thay đồ. Một cô gái kín đáo nhìn chàng trai đang trang điểm bên trong qua cánh cửa rộng bằng hai ngón tay, ánh mắt long lanh.
"Na Na, tiểu ca ca bên trong là ai vậy?" Cô gái nhìn trộm nhỏ giọng hỏi.
Cô gái được gọi là "Nana" không thay đổi sắc mặt và nói khi thu dọn đồ đạc của mình: "Là ai? Người mặc đồ Hema?"
Cô gái gật đầu: "Đúng đúng, chính là người mặc đồ vest kia.”
Na Na nhếch miệng, lẩm bẩm nói: "Hắn à. . ."
"Tên là Cố Thu Vũ, người đã bước ra từ một chương trình tài năng vài năm trước, bây giờ tôi nghe nói, hắn đã chuyển đổi thành một diễn viên.
"Cô có từng nghe qua “Nhân gian Hema chưa”?”
Cô gái đối diện nghe vậy liền sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Là gì vậy?”
Na Na nói: "Nhân gian Hema chính là nói, hắn mặc kệ tham gia chương trình hay sự kiện gì đều sẽ mặc Hema, đôi khi là một cái, cũng đôi khi là một thân.”
Nói xong, cô vừa chỉ vào bên trong khe cửa và nói: "Ầy, cô nhìn thứ hắn ta đang cầm trên tay xem, đó cũng chính là Hema.”
Cô gái đối diện nhìn theo, không khỏi mở to hai mắt nhìn, đáp lại: "Xa xỉ như vậy, tiểu caca này là công tử nhà hào môn sao?”
Na Na liếc mắt, nói: "Hào môn cái rắm, nhà hắn mở cửa hàng Hema."
Cô gái đối diện: ". . ."
Ách, mở cửa hàng xa xỉ, cũng xem như người có tiền…
Chỉ là chưa đạt tới trình độ hào môn mà thôi.
Cô gái đối diện tiếp tục hé cửa, nhỏ giọng nói: "Nói thật, nhan sắc của tiểu ca này rất được nha, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, là kiểu mà tôi yêu thích!"
Na Na khẽ nói: "Dù thích hay không, nhưng tôi khuyên cô tốt nhất đừng đến gần.
"Cách hơn mười mét vẫn có thể nghe được mùi hoa nồng nặc trên người hắn, nếu đến gần, không chừng còn bị viêm mũi!”
Nói xong, cô thản nhiên rút trong túi ra một chiếc khẩu trang, nghiêm mặt đeo lên: "Đừng nhìn, kiềm chế nước bọt, mau làm việc thôi!"
"A. . ." Cô gái kia lưu luyến không nỡ đem ánh mắt thu hồi lại, sau đó đành phải miễn cưỡng đẩy xe nhỏ đi giao đạo cụ