Chương 82: [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Đại Lão Thật Mạnh Mẽ

Phiên bản dịch 5621 chữ

Cố Thu Vũ vừa nói ra lời này, bên trong trường quay vốn đang yên tĩnh liền lập tức bùng nổ.

Chương trình “Ta là phái diễn xuất” đã phát sóng được nhiều kỳ như vậy, có người diễn tốt cũng có người diễn kém, nhưng cho tới bây giờ, chưa từng có ai nói không thể tiếp tục diễn và liếm mặt nói mình muốn bắt đầu lại!

"Ba!"

Ở hậu trường, đạo diễn đem kịch bản trên tay hung hăng vứt xuống đất, tức giận đến mức suýt nữa thì mắng cha gọi mẹ ngay tại chỗ.

Gặp phải tiểu thịt tươi quỷ quái!

Tôi rốt cục đã tạo phải nghiệt gì mà lại để những thứ này xuất hiện trong chương trình của mình?!

Trên sân khấu, cộng sự của Cố Thu Vũ là Hoàng Thiến Thiến cũng tái mặt.

Vất vả lắm mới được dự thi “Ta là phái diễn xuất”, lại đến cuối cùng mới chống đỡ đến vòng này!

Vốn dĩ ban đầu trợ diễn của mình là Đinh Tuyết Tùng, nhưng không ngờ…

Ban lãnh đạo nào đã đưa ra quyết định để Cố Thu Vũ tới?

Mình không từ chối việc dìu dắt hậu bối trong công ty, nhưng hắn cũng không thể chơi tôi một vố như vậy!!

Một khắc này, bản thân Cố Thu Vũ cũng biết mình đuối lý.

Từ lúc Hứa Chân lấy bộ tóc giả xuống, hắn biết mình phải tiếp tục diễn. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, từng bước dùng lời lẽ dữ tợn kích thích hắn, Cố Thu Vũ chỉ cảm thấy sợ hãi trong lòng đã dâng lên như lửa đốt, không cách nào kiềm chế được.

Hắn biết, dựa theo kịch bản, lúc này mình phải nên nổi giận, sau đó đánh một quyền vào mũi Hứa Trăn.

Nhưng hắn không dám làm?

Người này nhìn thật là hung!

Đầu trọc vốn đã dễ khiến người ta nhìn dữ tợn lại thêm ánh mắt sắc bén như dao của Hứa Chân, Cố Thu Vũ nghe hắn chửi mình nhưng phản ứng của bản năng lại không hề tức giận mà là túng quẫn.

Nói tới đây, Hứa Trăn thực sự có chút trách nhiệm chuyện này.

Vừa rồi khi hắn muốn cứu buổi biểu diễn, thì nhất thời trong tình thế cấp bách, hắn không dùng khẩu khí của tiểu tử nhà nghèo A Khôn mà là khấu khí của Hoa Vô Khuyết.

Một tháng gần đây, Hứa Trăn đều chỉ diễn vai Hoa Vô Khuyết, đối với tâm lý nhân vật, lời nói cử chỉ lại quá quen thuộc, cho nên ít nhiều khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Hoa Vô Khuyết là ai?

Đó là một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp, trên tay nhiễm máu tươi, sát phạt quyết đoán, giang hồ hào hiệp.

Ngay cả Đinh Tuyết Tùng cũng không thể chống đỡ được sát khí của Hứa Trăn, huống chi là Cố Thu Vũ?

Tuy nhiên, ban cố vấn của chương trình không thể kiếm lý do để bào chữa cho hắn ta.

Đây là màn biểu diễn của cậu, bao gồm trách nhiệm mà cậu phải gánh chịu!

“Cái gì?...Muốn diễn lại?”

Ở bên dưới sân khấu, lão sư Thẩm Đan Thanh bị hắn chọc đến cười lên, sau đó tức giận nói: “Cậu nghĩ có được hay không?

"Nếu bây giờ đang ở trên sân khấu của Trung tâm biểu diễn nghệ thuật quốc gia, cậu có thể xin khán giả cho mình diễn lại sao?!”

Cố Thu Vũ nhìn thấy đại lão tức giận, cuống quít cúi người nói: "Thật xin lỗi, Thẩm lão sư, thật xin lỗi, tôi. . ."

"Sao cậu lại xin lỗi tôi?”

Thẩm Đan Thanh không hề khách khí mà ngắt lời: "Trên sân khấu có ba vị diễn viên, bên dưới có bốn vị lão sư, ba mươi giám khảo chuyên nghiệp và hơn một ngàn người đang xem!

“Ngoài ra còn có hàng trăm nhân viên bên trong hậu trường!”

Nói xong, cô trực tiếp đứng lên khỏi ghế và nói to: "Phá hóng màn biểu diễn này, cậu nghĩ mình xứng sao?!”

Cố Thu Vũ bị mắng té tấp, hắn ngơ ngác đứng trên sân khấu, bị dọa đến cái rắm cũng không dám thả.

Bên dưới khán đài, những khán giả còn đang rất bất mãn với việc bỏ gánh giữa chừng của Cố Thu Vũ, nhưng khi nhìn thấy một màn này, bọn họ nhìn nhau, trong lòng vừa ngạc nhiên lại vừa thoải mái.

"Thẩm Đan Thanh thật mạnh mẽ. . ."

"Thật sự mắng à, hơn nữa mắng rất hung, mắng rất hay!”

"Không hổ là đại lão, muốn chửi thì chửi, không cần phải nể mặt ai."

"Nên! Mặt hàng này đúng là khiếm khuyết của xã hội! đúng là đáng đánh, phải để cho hắn không dám ngông cuồng nữa!”

". . ."

Các vị lão sư còn lại nhìn Thẩm Đan Thanh đang nổi trận lôi đình, vừa thoải mái lại vừa buồn cười.

Mắt thấy Cố Thu Vũ ngơ ngác đứng trên sân khấu, không có phản ứng gì cả, Dương Trác ở bên cạnh liền hảo tâm nhắc nhở: "Thất thần làm cái gì, tiếp tục diễn đi!"

Cố Thu Vũ nhìn xung quanh với vẻ mặt ngơ ngác. Lúc này, bên dưới đều đông nghẹt khán giả, hàng trăm con mắt cùng với ánh đèn sân khấu đang chiếu lên người mình, thân thể của Cố Thu Vũ lung lay, giống như đứng không vững.

Diễn. . .

Diễn cái gì? Diễn như thế nào?

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Hắn đưa tay túm lấy góc áo, muốn sống chết trốn đi.

"Đừng khẩn trương, anh chỉ còn ba lời thoại phía sau thôi.”

Lúc này, phía sau bỗng nhiên có người vỗ nhẹ bả vai hắn.

Cố Thu Vũ cứng đờ nghiêng đầu lại, liền đối mặt với một đôi mặt trang veo và thâm thúy.

Là Hứa Trăn.

Cố Thu Vũ thoáng cái ngây ngẩn cả người.

Hắn? Hắn vừa nói cái gì?

Hứa Trăn đang đứng gần Cố Thu Vũ nhất, nhìn thấy tình hình dưới mắt, hắn đóng microphone của mình, chủ động tiến lên nói với Cố Thu Vũ: "Một hồi tôi sẽ bắt đầu trước.

"Tôi nói, “Ngươi chỉ một con chó do Đỗ gia nuôi dưỡng” sau đó anh liền đưa tay đánh tôi.

"Tiếp theo, chờ Thiến tỷ nói xong lời thoại của cô ấy, anh liền nói, “Không có khả năng, ta nhất định phải chấp hành mệnh lệnh của lão gia.”.”

". . ."

Hứa Trăn đơn giản nói lai ba lời thoại một cách ngắn gọn.

Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo từ tính, nghe vào làm người ta không khỏi an tâm.

Cố Thu Vũ yên lặng lắng nghe hắn nói, cảm thấy giọng nói và ngữ điệu của đối phương dường như có ma lực nào đó, linh hồn vừa rời khỏi cơ thể cũng từ từ trở lại bên trong.

". . . Chính là như vậy, anh nhớ được không?" Một lát sau, Hứa Trăn đã nói lời thoại.

Cố Thu Vũ chần chờ nhẹ gật đầu.

Hứa Trăn thấy vậy liền lui hai bước, mở mic ra, buổi biểu diễn một lần nữa bắt đầu lại.

Bạn đang đọc [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế của Đào An Dật

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    42

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!