Lúc này Hứa Trăn cũng không biết Du Mi đứng ở ngoài cửa.
Gần đây, hắn đang đọc “Thơ cổ dành cho học sinh trung học”, cho nên vừa nghe đến cái tên “Du Khởi Hà” thì trong đầu lập tức xuất hiện cậu thơ kia “Dư hà tán thành khỉ, trừng giang tĩnh như luyện”.
Đây chính là câu trọng điểm của kì thi ở trung tâm.
Mặc dù cả bài thì không nhớ, nhưng câu này tuyệt đối không thể quên.
Hắn không biết người khác nghĩ như thế nào về cái tên này, dù sao, kết hợp dụng ý của bài thơ, hắn thực sự cho rằng cái tên "Du Khởi Hà" rất đẹp.
Khoảng mười phút sau, mọi người lần lượt bắt đầu vào phòng họp. Đoàn làm phim "Thiên hạ đệ nhất đao" xứng đáng là tác phẩm lớn với kinh phí đầu tư 80 triệu NDT, dàn diễn viên có thể nói là những ngôi sao chói lọi. Trong số đó, có đến bảy hoặc tám diễn viên có thể trực tiếp đóng vai chính trong các đoàn phim khác.
Nam chính số một trong bộ phim này, là một vị tiểu sinh đang bạo hồng: Nhâm Bằng Phi.
Quán quân được yêu thích nhất của V Bolg, Giải thưởng Ngôi sao của năm, Giải thưởng Nam diễn viên được yêu thích nhất...Trong số tất cả các diễn viên nam ở Trung Quốc, hắn là một trong những người được yêu thích nhất.
Giống Hạ Tuấn Ninh thì được gọi là “Thần tượng lưu lượng”, hình tượng em trai trước mặt mọi người.
Ngồi với một nhóm người như vậy, Hứa Trăn cảm thấy mình giống như một con husky lẫn vào bầy sói. Ngay cả Hoàng Thiến Thiến cũng là một diễn viên nổi tiếng ở tuyến hai, là loại có thể trực tiếp đóng vai nữ chính trong một bộ phim truyền hình kinh phí nhỏ. Nhưng kết quả, cô ấy chỉ có thể được coi là "nữ số 5" trong bộ phim này và xuất hiện không quá ba bốn tập, thậm chí còn chưa được ghi tên vào trang đầu danh sách diễn viên.
“Mi tỷ!”
“Mi tỷ tới rồi!”
“Mi tỷ, đã lâu không gặp!”
“…”
Không lâu sau, gần cửa có nhiều người đứng dậy, Hứa Trăn cũng nhìn lại và thấy nữ chính Du Mi đã tới.
Hôm nay không phải là dịp trang trọng, cho nên Du Mi chỉ mặc quần áo bình thường, áo dệt kim hở cổ cùng với áo khoác có mũ trùm đầu, quần jean và giày thể thao. Mái tóc dài được buộc đơn giản sau đầu. Trang điểm rất nhẹ và có phần hơi trung tính.
Hứa Trăn không khỏi ngạc nhiên khi lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy cô.
Vị ảnh hậu này… không khác gì khi đóng vai Đỗ Tâm Vũ vào thời điểm đó? Tám năm trong nháy mắt đã trôi qua, ở khoảng cách hơn mười mét, trên người cô hầu như không có một chút dấu vết nào của năm tháng. Nếu cô để tóc mái và trang điểm trẻ trung, thì e rằng cô ấy có đi đóng vai nữ sinh trung học cũng không thành vấn đề.
“Mi tỷ, bên này!”
Bên kia, Nhâm Bằng Phi, nam chính số một thấy cô đi tới, lập tức mở ra chỗ ngồi bên cạnh, cười nói: "Tôi đã dành vị trí cho chị!”
Du Mi cũng không từ chối, lập tức đi đến vị trí kia rồi ngồi xuống.
Đây là chỗ ngồi thuộc về người có tầm quan trọng nhất và cô cũng không muốn nhường cho ai.
Sau khi Du Mi ngồi xuống, cô mỉm cười và
À, Hoàng Thiến Thiến.
Hai người bọn họ quả nhiên ngồi với nhau.
Cô, Hứa Chân, Hoàng Thiến Thiến…đều là tiểu liên minh của “Đỗ Tâm Vũ”.
Du Mi nhịn không được cong môi cười, nhớ lại một câu chuyện cười mà cô đã thấy trên mạng cách đây không lâu:
Một số diễn viên đóng cùng một vai. Do tiêu chuẩn khác nhau, một số là hàng chính hãng, một số là hàng nhái hạng A và một số là 9 tệ cộng với bao ship…
Nhưng mà, đúng lúc này, Hứa Trăn lại bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên. Du Mi cảm thấy rõ ràng rằng người bên kia đang nhìn cô.
Quả nhiên, sau khi Hứa Trăn rời khỏi chỗ ngồi, hắn đi thẳng về phía Du Mi và chào một cách kính trọng: "Du Mi lão sư, xin lỗi đã làm phiền.
“Tôi tên là Hứa Chân, đóng vai Đông Hải Nhất Đao.”
Du Mi quay đầu nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy, trong tay Hứa Trăn cầm một hộp đĩa nhạc, nói: “Chị có thể ký tên cho tôi được không?”
Du Mi nhìn về phía đĩa nhạc, hơi hơi sửng sốt.
“Phiêu”.
Đây là đĩa hát đầu tiên cô phát hành khi mới 19 tuổi. Vì những bài hát bên trong rất tệ, hơn nữa cô hát cũng không hay, cho nên chỉ có 2.000 bản được bán.
Trừ khi là một fan cứng của mình, còn không thì không ai có thể mua loại đồ đặc biệt này chỉ với mục đích “nghe hát”.
Du Mi đặt tay lên lưng ghế và mỉm cười một cách tự tin: "Đĩa nhạc này của cậu sao?
“Khi đó cậu bao nhiêu tuổi? Lấy tiền mừng tuổi đi mua?”
Hứa Trăn ngượng ngùng cười nói: “Không phải, là người nhà nhờ tôi xin chữ ký của cô.”
Nhiệm vụ lần này của sư phụ, thật là thẹn mà!
Ông ấy vừa nghe mình vào đoàn phim, thì ngay lập tức thúc giục mình đem đĩa nhạc đi xin
Thật là, sư phụ không thể đợi con làm quen với người ta à?
Du Mi nghiêng đầu hỏi: “ “Người nhà” sao? Là anh trai, chị giái hay ba mẹ của cậu?”
Hứa Trăn nhất thời nghẹn lời.
“Ách, là một vị trưởng bối……” Hắn miễn cưỡng ậm ừ nói.
“Được rồi……” Du Mi nhìn ánh mắt trốn tránh của hắn, cũng không tiếp tục hỏi, cô cười cười tiếp nhận đĩa nhạc và giúp hắn ký tên lên.
Nói là người nhà thì xem như người nhà đi, dù sao nam sinh tuổi này, da mặt đều rất mỏng.
Có thể diễn trơn tru nhân vật trong bộ phim tôi từng đóng, hơn nữa không cần nghĩ ngợi lại có thể nói ra điển cố trong tên của mình, quan trọng là còn giữ gìn và trân quý abum đĩa nhạc đầu tiên của tôi….
Nếu không phải Fans của mình, thì có khả năng sao?
Du Mi nhìn hắn vô cùng cao hứng mà cầm album đã ký tên trở về chỗ ngồi, lau khô chữ ký cẩn thận, chụp ảnh rồi bọc một lớp xốp chống sốc bên ngoài rồi cho vào túi giấy.
Toàn bộ tập hợp động tác đều mượt mà và trôi chảy.
Sau đó, Du Mi lại thấy, khi những người mới khác bận rộn đi chào hỏi mọi người, thì chỉ có Hứa Chân, không nhìn những người khác mà lặng lẽ lật xem kịch bản trên ghế của mình.
Không biết vì cái gì, nhưng Du Mi bỗng nhiên có cảm giác đắc ý.
Giống như, người này không thèm để ý người khác, nhưng đối với cô thì vô cùng quan tâm và kính trọng.