Không bằng đi như tuyến vận chuyển lương thực, xuyên qua cửa Phong Cốc ngồi thuyền lớn, nơi đó dù sao cũng là địa bàn nhà mình.
Lần này người đi theo Lung Yên lão tổ xuất hành không nhiều, Vương Thủ Triết cũng chỉ mang theo hai vị gia tướng Vương Trung, Vương Dũng, cùng với Tứ thẩm Từ Chỉ Nhu và đại nha đầu Vương Ly Từ, tính cả lão tổ tổng cộng chỉ có sáu người.
Vương Trung Vương Dũng ở bên ngoài phụ trách lái thuyền, mặc dù bọn họ không chuyên nghiệp, nhưng mà với Huyền Vũ giả thì thủ đoạn điều khiển thuyền ô bồng cỡ trung cực kỳ đơn giản, tốc độ chống sào và điều khiển mái chèo cũng khá nhanh.
Bên trong thuyền ô bồng.
Vương Ly Từ trợn tròn mắt, hai tay gắt gao nắm chặt bọc quần áo, ngay cả thở lớn cũng không dám thở nhiều. Vậy mà Tứ thúc không nói trước, đây là chuyến đi xuất hành cùng Lung Yên lão tổ.
Đây chính là lão tổ tông trong nhà đó, tồn tại còn đáng sợ hơn Tứ thúc.
Tứ thúc gây ra sự ngạc nhiên quá lớn, rất khó tiếp thu ngay được.
“Lão tổ, tuyến đường và sắp xếp hành trình chính là như vậy, Tứ thẩm và Ly Từ sẽ phụ trách chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của ngài.” Vương Thủ Triết kính cẩn giới thiệu qua về việc sắp xếp chuyến đi với Lung Yên lão tổ.
“Thủ Triết làm việc thì ta yên tâm.” Lung Yên lão tổ vẫn rất là hài lòng với sự an bài chu đáo của Vương Thủ Triết, sau đó nói với Từ Chỉ Nhu, “Chỉ Nhu, chuyến này khổ cực cho ngươi rồi.”
Từ Chỉ Nhu vội vàng khiêm tốn nói: “Phục vụ lão tổ là bổn phận và vinh hạnh của Chỉ Nhu.”
Sau đó Lung Yên lão tổ nhìn về phía Vương Ly Từ, bên trong ánh mắt khó có được xuất hiện vẻ mềm mại: “Ngươi đứa nhỏ này, mới có 2 năm không triệu kiến ngươi. Chớp mắt mà đã là đại cô nương rồi, gần đây việc học hành thế nào?”
Đối với tiểu bối trong nhà, Lung Yên lão tổ bình thường cũng ương đối hòa ái. Đặc biệt khi Lung Yên lão tổ nàng là tôn nữ đời thứ ba truyền xuống của Trụ Hiên lão tổ, còn Vương Ly Từ lại là huyết mạch đời thứ tám của gia tộc.
“A?” Vương Ly Từ ngây người một lúc, lại bị hỏi bài tập?
May mắn có vết xe đổ kiểm tra bài vở của Tứ thúc, nàng đã sớm có chuẩn bị.
Vương Ly Từ chuyển mắt, vội nói: “Gần đây ta vẫn rất chăm chỉ học tập, ta đọc chút văn chương cho lão tổ nghe nha...” Nói xong, nàng không kịp chờ đọc luôn một bài dài《Đăng Thiên Lam Dạ Quan Thương Khung》, là tác phẩm từ ngàn năm trước của một vị Thiên Nhân cảnh cường giả kiêm tiền bối đại gia văn học, văn từ vừa hoa lệ lại bao la hùng vĩ phóng khoáng, rất được hậu thế yêu thích.
Văn học trong bất kỳ nền văn minh nào cũng là một thứ vô cùng quan trọng, có tác dụng trau dồi tình cảm, tăng thêm vốn văn học. Nếu như nhân loại chỉ biết có chém chém giết giết, không tu thân không dưỡng tính, dốc cả một đời để chỉ biết truy cầu sức mạnh và sát hại, vậy thì có gì khác với đám thú hoang dã?
Vương Thủ Triết nghe nàng đọc lưu loát từ đầu đến cuối, còn làm bộ tình cảm dạt dào, trong lòng bất đắc dĩ thấy buồn cười, đây là cái gần đây chăm chỉ học tập của ngươi ư, gần đây chính là chỉ gần hai ngày tạm thời ôm chân phật (ôn bài tủ) đúng không? Chỉ e cũng chỉ có thể lưu loát đọc bài văn này thôi nhỉ?
Nhưng mà hắn cũng không vạch trần nàng, ngược lại lão tổ tỏ ra rất vui mừng, tán dương khích lệ nàng vài câu.
Thuyền ô bồng một đường uốn lượn đến Phong Cốc nông trang, đến nông trường sau cũng không dừng lại, chui qua lại thẳng đến 【Cổng vào Phong cốc】, mọi người rời khỏi thuyền ô bồng vượt qua cổng, bên kia có một chiếc thuyền sông lớn cỡ trung đã đợi sẵn.
Chiếc thuyền sông này là thuyền buồm cỡ trung, dù cho thuyền trống xe ngựa đi lên cũng vẫn rất vững vàng, không biết Vương Định Hải từ nơi nào mượn được.
“Thủ Triết, dựa theo phân phó của ngươi.” Lục thúc Vương Định Hải tiến lên đón, “Buồng nhỏ trên tàu đã được cải tạo đôi chút, tạm thời dọn ra được một chỗ nghỉ ngơi. Ngươi thần thần bí bí, là chuẩn bị cho... Ô?”
Vương Định Hải bỗng nhiên đế ý đến Lung Yên lão tổ sau lưng Vương Thủ Triết, tròng mắt suýt chút nữa trợn lên, đùa nhau à? Lão tổ tông vậy mà xuất hành…
Hắn bị dọa cho mồ hôi lạnh tràn trề, vừa định hành lễ liền bị Vương Thủ Triết ngăn lại: “Lục thúc dừng lại, ngươi cầm chắc lái đi hướng Đông Cảng đi.”
“Vâng vâng, ta nhất định sẽ lái cẩn thận.” Vương Định Hải sắc mặt chột dạ, vội vàng mời bọn người Vương Thủ Triết vào bên trong khoang thuyền tạm thời nghỉ ngơi, sau đó không nói một lời bước ra ngoài lái thuyền.
Lão tổ xuất hành, đó chắc chắn là đại sự.
Nhưng mà chuyện lớn đến đâu, cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Lung Yên lão tổ. Bởi vậy, dưới sự chỉ huy khống chế của hắn, thuyền chậm rãi cách xa thủy vực cổng Phong Cốc, vững vàng đến lòng sông An Giang.
Đến lòng sông sóng gió dần dần mạnh và nhiều, cánh buồm ngay ngắn trật tự mở ra, vải bạt dày phồng căng ôm gió, tốc độ thuyền dần dần nhanh hơn.