Mưa, càng rơi càng nặng hạt, dày đặc như tơ, mang theo làn khí lạnh, cắt da cắt thịt.
Cô giáo Mục không di động, không xu dính túi, chỉ có một cái lá sen màu xanh trên tay làm mũ làm sao có thể ngăn nổi cơn mưa to như vậy.
Nàng cuộn tròn ở đó, run bần bật, muốn tìm đại tiểu thư nhưng không biết cô ở đâu, muốn về nhà lại không vào được.
Đây là ông trời trừng phạt nàng tuỳ tiện giận dỗi sao?
Nàng cầu xin.
Chỉ cần đại tiểu thư trở về, mở cửa cho nàng vào, hít bầu không khí ấm áp trong nhà, nàng không so đo gì hết.
Đại tiểu thư cũng sốt ruột, cô vội vàng đến bệnh viện, hỏi Tô Thu Vân có nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu đâu không.
Tô Thu Vân cười tủm tỉm nhìn cô: "Nó không phải về chung với con sao? Các con đang chơi trốn tìm hả? Sao lại ngoặt về bệnh viện rồi?"
Bà có cảm giác đứa bé Hiểu Hiểu này từ khi ở chung với Tần Di thì càng ngày càng hoạt bát.
Không còn lão luyện như trước đây, đối với ai cũng bày ra một bộ việc công xử theo phép công.
Dưới sự nuông chiều của Tần Di, lộ ra hơi thở thanh xuân bừng bừng.
Đây là điều mà Tô Thu Vân muốn thấy nhất, bà thậm chí không chờ nổi mà gọi điện thoại báo tin này cho bà nội Sở.
Bà nội Sở cũng vui lây: "Sau này nhớ mang cháu dâu về cho bà xem."
Cho nên Tô Thu Vân vừa nghe cô hỏi như vậy, theo bản năng tưởng hai đứa nhỏ đang chơi trò tình thú.
Đối với trưởng bối, đại tiểu thư vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng nội tâm đã gấp đến phát điên.
Cô phân phó Lưu Vạn Niên đến phòng điều khiển, chỉnh video do camera ở cửa bệnh viện quay vào khoảng thời gian Mục Hiểu Hiểu rời khỏi nhà.
Để đảm bảo Hiểu Hiểu không có chỗ ẩn thân, cô còn cố ý vào toilet xem thử.
Không một bóng người.
Mục Hiểu Hiểu biến mất đã một giờ.
Lưu Vạn Niên không tra được gì từ phòng điều khiển nhưng nhận được một cuộc gọi, anh ta đi ra nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, máy quay không có người, nhưng mà ——"
Tần Di lập tức xua tay, trong đôi mắt tràn đầy táo bạo: "Bây giờ đừng nói những chuyện có hay không gì nữa!"
Lưu Vạn Niên:...
Cô cẩn thận suy nghĩ: "Đến nhà Trương Xảo."
Lưu Vạn Niên mím mím môi: "Nhưng mà ——"
Đại tiểu thư ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen nhánh dày nặng sát khí.
Lưu Vạn Niên:...
Đại tiểu thư dứt khoát lên đường đến nhà Trương Xảo.
Trương Xảo đang tận hưởng bầu không khí lãng mạn vào ngày mưa, ăn gà rán và xem phim Hàn trong sân nhỏ.
Cô thấy ở cửa sân đậu một chiếc xe, Tần Di bước từ trên xe xuống.
Trương Xảo kích động lập tức đứng lên, hai mắt phát sáng: "Chị Tần!"
Nếu là ngày thường, đối mặt với sự nhiệt tình của fans, đại tiểu thư có lẽ còn sẽ gật đầu và hơi mỉm cười.
Nhưng hôm nay, nhờ phúc chơi trốn tìm, tìm không ra của cô giáo Mục, hai mắt đại tiểu thư đỏ hết lên: "Nàng đâu?"
Trương Xảo:???
Ai?
Trong miệng đại tiểu thư còn có thể có ai?
Trương Xảo bị Tần Di hỏi hơi ngẩn ra, cô ngơ ngác nhìn Tần Di.
Wow, đại tiểu thư giận lên trông càng đẹp.
Đôi mắt đen nhánh, sương mù mệnh mông như lây dính nước mưa, đôi môi đỏ mọng ướt át, xương quai xanh gợi cảm nhô lên theo nhịp thở.
Tần Di:...
Đúng là người không đáng tin cậy kết bạn với bạn bè cũng không đáng tin nốt!
Bắt hụt ở chỗ của Trương Xảo, sau khi lên xe, Tần Di hít sâu một hơi, cắn môi, suy nghĩ cẩn thận.
Nàng có thể đi đâu?
Ngay cả điện thoại nàng cũng không mang, không có dù.
Mưa lớn như vậy, nàng có thể đi đâu?
Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!
Lưu Vạn Niên ngồi đằng trước:...
Sau khi lĩnh hội được độ ăn ý của đại tiểu thư và vợ, anh ta ho một cái, nhắc nhở: "Đại tiểu thư, về nhà xem thử nhé?"
Đôi mắt sắc bén của Tần Di lập tức liếc qua.
Lưu Vạn Niên hơi run sợ, nhưng tốt xấu không bị đại tiểu thư răn dạy câm miệng.
Anh ta lấy điện thoại ra, bấm vào giao diện camera: "Cô nhìn đi."
Lông mày đại tiểu thư xoắn tít lại, cô kiềm chế nỗi sốt ruột, nhận lấy điện thoại từ trong tay Lưu Vạn Nhiên.
Vì trời mưa nên trong vườn không có ai.
Người đội nón xanh, thỉnh thoảng dựng ngón giữa lên trời, sau đó lại che mặt duỗi chân ở cửa vườn rất rõ ràng.
Đại tiểu thư nhìn chăm chú hồi lâu, chậm rãi quay đầu nhìn Lưu Vạn Niên.
Lông tơ của Lưu Vạn Niên cứng đờ, anh ta lập tức nói: "Tôi cũng muốn nói..."
Nhưng đại tiểu thư cô không cho á.
****
Khi đại tiểu thư sức cùng lực kiệt nhanh chóng trở về, cô giáo Mục đã như một con gà rớt vào nồi canh, dầm mưa một tiếng rưỡi.
Nàng nhìn trời, nhìn nơi xa vời, nhưng vẫn không thấy đại tiểu thư.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Từ sau sự kiện "Nàng đến nàng đến" lần trước của đại tiểu thư, một lần nữa cô giáo Mục cảm nhận được tư vị chờ từ hừng đông đến trời tối.
Quá dai dẳng.
Đây là thích sao?
Đây là tình yêu sao?
Đau đớn lắm...!nàng rốt cuộc sáng tỏ vì sao rất nhiều nhà tâm lý học đều không yêu đương.
Lúc này Mục Hiểu Hiểu khát khao được gọi điện thoại cho Thu Thu, cung cấp một ít tư liệu ngược luyến tình thâm ngoài thực tế.
Dọc đường đi, tâm trạng của đại tiểu thư biến chuyển phong phú.
Cô nghĩ nếu tìm được Mục Hiểu Hiểu, việc đầu tiên cô làm sẽ là ngắt đầu nàng xuống rồi nghiền qua bằng xe lăn.
Nhưng Tần Di xem lại video, nhìn người kia run bần bật giữa mưa gió, cô hít sâu một hơi, quyết định lạnh nhạt nàng mấy ngày, để sau này nàng đừng có vô cớ kiếm chuyện.
Đã đến nước này nhưng đại tiểu thư còn không quên dặn dò Lưu Vạn Niên: " mấy cái video này lại hết cho tôi."
Khi cô già rồi, cô sẽ lấy ra cho Mục Hiểu Hiểu coi, để tự nàng xem bản thân bẽ mặt tới nhường nào.
Lưu Vạn Niên: "...!Vâng."
Khi xe thực sự đến đó.
Khi đại tiểu thư xuống xe, Mục Hiểu Hiểu cũng vừa ngẩng đầu.
Đôi mắt hàm chứa ánh lệ và nỗi ấm ức khiến trái tim đại tiểu thư nát bét.
Không còn trách cứ gì nữa.
Tần Di lăn bánh, sờ tóc Mục Hiểu Hiểu trước.
Mục Hiểu Hiểu lập tức sụp đổ, nàng đứng lên ôm lấy Tần Di: "Chị đi đâu vậy?"
Đại tiểu thư rốt cuộc đã đi đâu?
Trời mưa nên ra ngoài ăn lẩu?
Tại sao lại lâu như vậy?
Tần Di nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, oán khí nơi đáy lòng vì ôm được cơ thể lạnh lẽo của Hiểu Hiểu mà biến thành tiếng thở dài sâu xa.
Cô giáo Mục quá ghê gớm.
Dựa vào thực lực cá nhân, làm ra một bộ phim thần tượng thâm tình ướt át.
Sau khi vào nhà, cô lập tức game over.
Hiểu Hiểu uể oải rúc trên sô pha, quấn chăn lên người, vừa rút giấy chùi chùi nước mũi vừa lầm bà lầm bầm: "Trần đời vậy mà vẫn tồn tại người nhẫn tâm như thế."
Đại tiểu thư không đi để ý tới nàng, bảo Lưu Vạn Niên tìm thuốc trị cảm.
Bởi vì đại tiểu thư đã từng trải qua, các loại thuốc khác nhau luôn được để ở nhà, bác sĩ Hứa sẽ thường xuyên đến kiểm tra và cập nhật điều chỉnh.
Giống như loại thuốc trị cảm lạnh và nhức đầu thiết yếu này, Lưu Vạn Niên dễ dàng tìm thấy.
Khi anh ta cầm thuốc ra, đột ngột dừng lại.
Hầy.
Hai tay mơ đang quyết đấu.
Trong phòng khách.
Mục Hiểu Hiểu như hoàng quý phi, quấn thảm lông, ngồi vênh váo trên sô pha nhìn Tần Di: "Không phải đại tiểu thư rất lợi hại à? Tại sao lâu như vậy rồi vẫn không tìm thấy em? Còn chạy tới bệnh viện và nhà của Trương Xảo?"
Cô giáo Mục lấy lại được điện thoại lập tức chảnh cún.
Đại tiểu thư bất đắc dĩ nhìn nàng chằm chằm, nếu người bình thường làm càn trước mặt cô, người đó đã sớm over.
Tần Di nâng tay.
—— Nguyên cớ gây sự?
Mục Hiểu Hiểu xì mũi, sau khi bị mưa gió tàn phá quá lâu, khí thế của nàng cũng yếu đi, giọng nói khàn khàn mềm mại: "Gây sự gì chứ? Em cố ý triển lãm tài nghệ cho chị xem, nhưng chị thì sao? Chị gọi đến đây một người lợi hại hơn, xinh đẹp hơn, trẻ tuổi hơn để ra oai phủ đầu em, đặt thử tình huống này lên đầu người khác xem ai mà vui nổi?"
Đại tiểu thư nhìn nàng, bình tĩnh.
—— Cô ta không đẹp bằng em.
Hở?
Mục Hiểu Hiểu bị quả táo ngọt này dỗ đến nhếch miệng lên, nhưng khi nghĩ đến trải nghiệm bi thảm vừa rồi, nàng không khỏi than thở: "Em không giống với đại tiểu thư.
Xung quanh em không có nhiều người ưu tú, xuất sắc như vậy.
Em là bá tánh bình dân."
Đại tiểu thư thờ ơ: "Tiết Mạn Lan."
Không phải nàng vừa khám bệnh cho siêu mẫu người ta sao?
Mục Hiểu Hiểu nấc một cái, nàng rướn rướn cổ: "Em chỉ có một người quen như vậy, chị có bao nhiêu? Cô ấy còn gọi chị là chị Tần." Nàng bóp mũi nhại lại: "Chị Tần ~"
Đại tiểu thư vẫn bình tĩnh mà tiếp chiêu, cô nâng tay lên.
—— Hai trang giấy Thu Thu từng viết còn trong thư phòng, em muốn đọc không?
Mục Hiểu Hiểu:...
"Ai u, em đau đầu." Mục Hiểu Hiểu cảm giác đầu mình đau như bị kim đâm, cái mũi cũng nghèn nghẹt.
Lưu Vạn Niên thấy đại tiểu thư đã giành được thắng lợi trong trận quyết đấu này mới đi ra đưa thuốc cho Tần Di: "Có gọi Lưu Phương qua đây không?"
Sau khi Tiểu Thúy rời đi, trong nhà có một cô gái tên Lưu Phương đến đảm nhiệm nấu ăn.
Đây là em họ của Lưu Vạn Niên, đặt ở bên cạnh yên tâm hơn hẳn.
Đại tiểu thư vẫy vẫy tay, chút chuyện đơn giản này để cô làm là được.
Mục Hiểu Hiểu cũng không hy vọng có người khác ở nhà.
Nếu không phải nàng còn đang hắt xì, không thể mặc sức phát hờn với đại tiểu thư, nàng mơ hồ không rõ nói: "Chẳng sao hết, có em ở đây thì còn sợ cái gì?"
Lưu Vạn Niên:...
Vì có nàng nên mới đáng sợ.
Bây giờ anh ta có cảm giác vợ sếp mới là nhân vật đáng sợ nhất, có thể thay đổi tâm tình của đại tiểu thư.
Anh ta còn chưa bao giờ thấy đại tiểu thư vội vàng như vậy, có thể không sợ sao?
Người đi rồi.
Mục Hiểu Hiểu ngã rạp trên sô pha: "Khó chịu quá đi."
Tần Di cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng.
Trước đây cô bị Tố Lam dằn vặt đến mức phải tỉ mỉ từng bước, mấy loại thuốc này phải kiểm tra kỹ càng.
Sau khi đọc xong, cô lấy ra hai gói thuốc bột pha nước rồi đi tới bên cạnh Mục Hiểu Hiểu
Mục Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn cô: "Đại tiểu thư chị làm gì?"
Đại tiểu thư đang hầu hạ nàng sao?
Sao nàng lại không dám tin?
Tần Di đặt gói thuốc bột ở đằng kia, lại đi đổ một ly nước sôi để nguội, cô nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Há miệng."
Biểu tình của cô rất lạnh, giọng điệu mang tính mệnh lệnh.
Mục Hiểu Hiểu mờ mịt hé miệng, tim đập thình thích, gì đây, đại tiểu thư muốn đút thuốc cho nàng sao?
Vui ghê.
Có phải nàng là người đầu tiên được hưởng đãi ngộ này không?
Ngay trong lúc đầu óc cô giáo Mục lâng lâng, đại tiểu thư xé hai gói thuốc bột ra, dứt khoát đổ thẳng vào miệng nàng rồi đút một ngụm nước: "Nuốt xuống."
Mục Hiểu Hiểu:...
Này không trách Mục Hiểu Hiểu, trước kia đại tiểu thư sau khi bị đả kích đều sẽ tự mình uống thuốc, cô uống theo cách này, đơn giản nhanh gọn lẹ và tiện.
Khoang miệng của cô giáo Mục đắng nghét, mặt nàng nhăn thành trái dưa chuột: "Khó uống quá, em muốn uống nước mật ong."
Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, lăn bánh đi pha nước mật ong.
Thật là kỳ quái.
Nếu người khác sai sử cô như vậy, cô nhất định cảm thấy đối phương mọc ra gan hùm mật gấu.
Nhưng đổi thành Mục Hiểu Hiểu, nội tâm cô vậy mà đột nhiên lắng đọng một tia ngọt ngào.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm của cô giáo Mục.
Đến lúc này, đại tiểu thư cũng coi như đã sáng tỏ.
Hiểu Hiểu bực bội vì cô đối xử với Uý Lam quá tốt, để cô ta gọi mình là chị Tần đúng không?
Cô nói cho cùng cũng phải đối diện với nội tâm sao?
Trong lúc đại tiểu thư đang nghĩ ngợi lung tung thì cô giáo Mục đã lẻn vào phòng làm việc trên lầu hai với tốc độ cực nhanh, trông nàng không giống người đang bị bệnh chút nào.
Nàng nhìn quanh, danh sách ở đâu?
Nàng phải hủy diệt cái chứng cứ kia.
Trước đây, mấy thứ đó để đại tiểu thư giữ cũng không sao.
Nhưng hiện tại, tuyệt đối không được.
Mục Hiểu Hiểu dáo dác lấm la lấm lét lục lọi ngăn kéo, tìm lâu lắc.
Cũng may đại tiểu thư không phòng bị nàng.
Lục đến cái ngăn thứ thư, nàng tìm được rồi.
Tờ giấy mà Thu Thu viết lẫn quyển ký hoạ cũng tìm ra rồi.
Tim Mục Hiểu Hiểu đập gia tốc, tay nàng thấm mồ hôi, còn hiệu quả hơn cả thuốc.
Nàng vừa xử lý sạch sẽ ghi chép trên quyển ký hoạ thì giọng nói thanh lãnh của đại tiểu thư truyền đến từ sau lưng: "Đang làm gì?"
Mục Hiểu Hiểu lạnh run, đột nhiên xoay người nhìn đại tiểu thư.
Trời ạ, linh hồn nhỏ bé của nàng suýt bị doạ bay.
Tần Di nhìn bộ dạng chột dạ của nàng, lại nhìn tờ giấy và quyển ký hoạ trong tay, nháy mắt sáng tỏ mọi chuyện.
Mục Hiểu Hiểu:...
Những cuộc gặp gỡ trong cuộc sống luôn khó lường như vậy.
Rõ ràng là nàng chiếm thế thượng phong, rõ ràng là nàng bị mưa gió tra tấn, rõ ràng bây giờ nàng có thể sai sử đại tiểu thư.
Nhưng vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Kết cục của ăn trộm rất thảm cực thảm.
Mưa ngoài phòng, còn đang rơi tí tách.
Mục Hiểu Hiểu mặc một chiếc váy dài bằng vải tuyn màu xanh lục bảo do chính đại tiểu thư chọn, một tay cầm chiếc khăn, tóc búi lên và ngâm nga.
—— Ha a ha ha a ha
Ha a ha ha a ha
Cảnh đẹp Tây Hồ trong tiết tháng ba
Mưa xuân như rượu liễu rủ như sương.
...
Còn đại tiểu thư?
Cô khoanh chân nhấm nháp hạt dưa ở bên cạnh, trên mặt lộ vẻ bình thản.
Một ngày mưa tốt đẹp, bắt đầu lãng mạn, kết thúc càng lãng mạn.
Hoá ra hai người ở bên nhau, ồn ào nhốn nháo cũng là một loại hạnh phúc.
Cảm giác như vậy rất xa lạ, rất mới mẻ.
Lúc Mục Hiểu Hiểu nằm trong ổ chăn, còn không nhịn được mà cười.
Đại tiểu thư không yên tâm nàng, tay sờ đầu nàng.
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu như ngậm mật: "Em không sao, yên tâm đi."
Đại tiểu thư gật đầu: "Nếu mai vẫn chưa hạ sốt thì chích kim."
Mục Hiểu Hiểu:...
Vờ lờ thật.
Đại tiểu thư, tại sao chị tàn nhẫn như vậy? Cứ phải dập nát tâm trạng ngọt ngào của nàng mới hài lòng hả?
Mặc kệ thế nào, hôm nay cô giáo Mục vẫn cực kỳ vui vẻ.
Nàng cảm thấy mình đã làm được một việc lớn, tiện thể giải quyết luôn những lo lắng trong tương lai: "Đại tiểu thư, chúng ta đã thống nhất rồi, danh sách đó xé cũng xé xong hết rồi.
Em đã hát bồi thường cho chị, sau này đừng nói chuyện này nữa."
Đại tiểu thư dám làm dám chịu, cô gật đầu.
Con người luôn yếu đuối khi sức khoẻ suy giảm.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, nhịp tim hơi tăng nhanh: "Đại tiểu thư, chị kể chuyện cổ tích cho em nghe được không?"
Trước đây, mẹ và bà thường hay kể chuyện cổ tích lúc các nàng chuẩn bị vào giấc.
Nhưng vì Mục Hiểu Hiểu có sức khỏe tốt và đã tương đối lớn tuổi nên nàng hiếm khi được ôm kể chuyện.
Không giống Thu Thu, kí ức tuổi thơ tràn ngập mùi thơm và tiếng kể chuyện mẹ, bà.
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu chăm chú, thấy khát vọng trong mắt nàng: "Chị...!không biết."
Vừa nghe giọng điệu hơi có chút dao động của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng liếm liếm môi, chà xát hai tay: "Xin chị đó, kể cái gì cũng được, đếm cừu cũng nghe."
Nàng chỉ không muốn đại tiểu thư rời đi, muốn bên cạnh đại tiểu thư thêm lát nữa.
Đếm cừu?
Đại tiểu thư im lặng một lát.
Dưới ráng chiều chập choạng, cả người cô như sáng lên, giống như hạt ngọc được đẽo gọt tinh tế.
Im lặng một lát, cô nhìn ánh mắt hấp háy của Mục Hiểu Hiểu, môi đỏ khẽ mở: "Được rồi."
Cô khẽ nâng tay.
—— Chị không kể chuyện cổ tích.
Mục Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không sao, kể gì cũng được."
Trời ạ, nàng phải nghe đại tiểu thư đếm cừu thật à? Tay nàng âm thầm lần mò điện thoại trong ổ chăn, ấn nút ghi âm.
Nàng muốn ghi âm lại giọng nói đếm cừu của đại tiểu thư.
Sau này bật nghe liên tục, còn có thể lấy ra trêu chọc cô!
Hàng mi dài của Tần Di chớp chớp, đôi con ngươi đen nhánh như mực của cô nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu một lúc, sau khi suy nghĩ xong, cô mới chậm rãi nói: "Chị có thể...!đọc tên cho em nghe."
Mục Hiểu Hiểu:...???
Gì?
Đại tiểu thư hắng giọng, bắt đầu nói.
"Trang đầu tiên, một, Vương Ngọc."
"Hai, Tiểu Luân."
"Ba, Lưu Điền Xuân."
...
"Trang thứ hai, một, Tống Khả."
"Trang thứ hai, hai, Lý Long."
...
Đại tiểu thư nghiễm nhiên đọc danh sách người theo đuổi mà Mục Hiểu Hiểu nỗ lực trộm xé đi.
Đọc danh sách này, chờ mong trên mặt cô giáo Mục biến mất, ánh sáng trong mắt nàng trở nên tiêu điều, đầu nàng càng đau.
Cuối cùng của cuối cùng.
Đại tiểu thư nhìn vào mắt Mục Hiểu Hiểu, lơ đễnh hỏi: "Ngủ rồi à?"
Mục Hiểu Hiểu trùm hết chăn bông lên đầu, tự bế bọc cả người lại một cách kín kẽ.
Đại tiểu thư bụng dạ khó lường, quá đáng ghét, còn hay bắt nạt người ta..