Ánh trăng dịu dàng như nước, không khí tươi mới sau cơn mưa phùn, nhiệt độ như thiêu như đốt cũng giảm xuống.
Thuốc dần có tác dụng, Mục Hiểu Hiểu đã ngủ rồi.
Mũi nàng hơi nghẹt, chỉ có thể hô hấp bằng miệng, dáng vẻ chu môi rõ ràng là một chú heo con.
Khoảng 11 giờ.
Trong tay đại tiểu thư cầm một quyển sách, điều khiến xe lăn qua.
Cô đắp lại cái chăn đã bị Mục Hiểu Hiểu đá văng, ngồi bên cạnh nàng, chậm rãi nói: "Ngày xưa trong rừng sâu...!có ba chú heo con, chúng nó sống hạnh phúc bên nhau..."
Giọng nói của cô rất chậm rất mềm, đôi mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu cũng rất dịu dàng.
Đại tiểu thư cũng chỉ dám làm việc này lúc cô giáo Mục ngủ say.
Đặc trưng của chòm Bò Cạp, rõ ràng muốn đối xử tốt với người ta nhưng mặt nạ cao ngạo lại không cho phép cô quá trực tiếp, chỉ có thể trộm giấu trong lòng.
Cứ tập luyện như vậy, đại tiểu thư đã âm thầm duy trì hai ngày.
Trước kia cô chỉ đọc tạp chí, hiện tại đổi thành truyện cổ tích.
Cô không thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận, đã bị một câu của cô giáo Mục —— Nếu chị không luyện nói cho tốt, em sẽ không mang chị đi Quý Châu nữa, doạ sợ.
...
Tuy Mục Hiểu Hiểu bị cảm, nhưng ở trong mộng, nàng thế mà nghe thấy đại tiểu thư kể chuyện cổ tích cho nàng nghe.
Còn là kể loại truyện thời xa lắc xa lơ, cái thời mà mẹ nàng còn nhỏ mới nghe, tên là ba chú heo nhỏ.
Trong mơ, nàng cười nhạo đại tiểu thư, cười đến mức đôi mắt khép thành hình cái khe, cười tỉnh.
Trời biết vừa mở mắt ra, thấy một người ngồi ở bên cạnh bạn là cảm giác gì.
Mục Hiểu Hiểu sợ tới mức phát ra tiếng gà gáy, lập tức lọ mọ ra khỏi giường: "Vờ lờ thật, đại tiểu thư, tại sao chị lại ở chỗ em?"
Đại tiểu thư cũng bị doạ sợ.
Cô không biết vì sao Mục Hiểu Hiểu đột nhiên tỉnh dậy, rõ ràng cô mới kể xong truyện cổ tích, nàng còn đang cười rất vui vẻ.
Tần Di lạnh mặt, "Chị sợ em...!hít thở không thông mà chết tức tưởi."
Mục Hiểu Hiểu:...
Cô giáo Mục im lặng trong chốc lát.
Nàng nhìn chăm chú vào quyển truyện cổ tích mà đại tiểu thư đặt bên cạnh: "Chị sợ em tắt thở nên qua đây kể ba chú heo nhỏ cho em à?"
Đại tiểu thư:...
Đôi khi cô giáo Mục quá chán ghét, không hề chừa chút mặt mũi cho đại tiểu thư.
Mưa ngoài cửa sổ còn rơi tí tách, Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di: "Có phải chị ngủ không ngon không? Hầy, tiếc quá, nếu không phải em bị cảm thì em đã ngủ chung với chị rồi."
Đại tiểu thư lạnh lẽ nhìn nàng chằm chằm.
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu run lên một cái, nàng nói hơi quá đáng à.
Tần Di cứng rắn đáp lại nàng một câu: "Chị sợ em cảm mạo?!"
Ối dồi ôi ông trời tôi.
Mục Hiểu Hiểu cười, một nụ cười ý vị sâu xa.
Hoá ra đại tiểu thư buổi tối không ngủ được, chạy qua chỗ nàng muốn ngủ chung đấy cơ.
Vừa thấy Mục Hiểu Hiểu cười nhạo cô, đại tiểu thư lập tức xụ mặt.
Cô xoay người muốn đẩy xe đi, Mục Hiểu Hiểu đã sớm biết tính cách của đại tiểu thư.
Nàng lập tức xốc chăn lên nhảy xuống, ôm chặt cô: "Đừng đi, chị đừng đi, do em cô đơn, do em sợ trời mưa sét đánh, muốn chị ngủ chung với em, được không?"
Đại tiểu thư cau mày: "Buông tay."
Cút ngay.
Thật sự rất phiền.
Là con nít à? Còn muốn người khác dỗ nàng ngủ chung?
Mục Hiểu Hiểu chỉ trêu Tần Di, sao nàng có thể để đại tiểu thư ngủ chung lúc này.
Nàng cảm mạo nghiêm trọng như vậy, lây bệnh cho Tần Di thì làm sao bây giờ.
"Vậy chị nhanh chóng lên phòng đi ngủ nha, sắp đi Quý Châu rồi, phải chăm sóc sức khoẻ."
Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn cứng người, cô nắm lấy cánh tay của Mục Hiểu Hiểu rồi ném sang một bên, tức giận bỏ đi.
Mục Hiểu Hiểu:...
Đây là...!đang tức nàng vì không giữ cô lại ngủ chung?
Lòng dạ phụ nữ gì đó, giống như mưa thu lất phất, làm ngứa ngáy trái tim của người ta.
Sức khoẻ của cô giáo Mục lão sư luôn rất tốt, cô ỷ vào sức trẻ của mình, trước đây nếu bị sốt vặt cũng không uống thuốc, uống chút nước ấm rồi trùm chăn ngủ một giấc là tốt lên.
Nhưng ngày hôm sau, nàng không chỉ không khoẻ lên, ngược lại càng nghiêm trọng, giọng mũi nghèn nghẹn, khó chịu đến mức muốn đâm tường.
Sáng sớm Tô Thu Vân đã gọi điện cho nàng, bà cau mày nhìn bộ dạng tiều tuỵ của Mục Hiểu Hiểu: "Tối hôm qua con đã làm gì?"
Mục Hiểu Hiểu:...!truyện đam mỹ
Trời ạ.
Nàng nhanh chóng tìm đại tiểu thư, cũng may đại tiểu thư còn đang loanh quanh ở kia, không chú ý tới nàng.
Mẹ thật là, mới bây sáng đã nói chuyện linh tinh.
Mục Hiểu Hiểu nói lan man: "Con dính mưa."
Tô Thu Vân: "Đấy, xem con kìa, con đừng qua lây bệnh cho Thu Thu, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi, nghe không?"
Mục Hiểu Hiểu hít hít mũi: "Như vậy sao được, mẹ và Tống Khả..."
Tô Thu Vân lưu loát chặn họng nàng: "Di Di đã sắp xếp điều dưỡng chuyên nghiệp đến đây rồi, còn chuẩn bị giường đệm cho mẹ luôn.
Ngày hôm qua mẹ nghỉ ngơi rất thoải mái, tiện thể kiểm tra sức khoẻ.
Hầy, bác sĩ nói mẹ ngoại trừ tắc động mạch cấp độ nhẹ, rồi cái gì mà thiếu Canxi, cục u cũng không phải vấn đề lớn."
Tắc động mạch gì?
Mục Hiểu Hiểu lập tức ngồi dậy, nàng trừng mắt nhìn Tô Thu Vân bên kia màn hình: "Thuốc đâu? Mẹ uống thuốc chưa?"
Không được ngưng thuốc.
Tô Thu Vân cười cười: "Mẹ biết, con dưỡng bệnh cho khoẻ đi, đừng lo lắng cho mẹ.
Đây đều là bệnh cũ, được rồi, không nói với con nữa, mẹ đi xem thử Thu Thu đã tỉnh chưa."
Mục Hiểu Hiểu:...
Cúp máy.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, cảm động trong lòng gần như sắp tràn ra.
Mục Hiểu Hiểu cô có tài đức gì, có thể khiến đại tiểu thư chu đáo cẩn thận như vậy.
Nàng không cần phải nhọc lòng bất cứ chuyện gì nữa.
Nhớ tới đủ loại chuyện cũ.
Nước mắt cảm động của Mục Hiểu Hiểu trào ra.
Đại tiểu thư ngẩng đầu liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Chị gọi bác sĩ Hứa sang đây khám cho em."
Không...
Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng ôm chặt chính mình: "Em không chích, em rất mau sẽ khoẻ lại."
Đại tiểu thư cau mày, trong mắt nghiêm khắc: "Em khó chịu đến nỗi nước mắt nước mũi tùm lum, còn dám nói...!sẽ khoẻ?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Ông trời tôi ơi.
Đại tiểu thư.
Nước mũi của nàng đúng là do bệnh nhưng nước mắt là do cảm động, ok?
Trong một vài chuyện, đại tiểu thư cực kỳ chấp nhất.
Nửa tiếng sau bác sĩ Hứa đến kiểm tra mẫu máu cho và đo nhiệt độ cho Mục Hiểu Hiểu, nói với đại tiểu thư: "Vẫn may không phải virus, hẳn là cảm lạnh."
Mục Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm.
Đôi con ngươi của đại tiểu thư nhìn bác sĩ Hứa chằm chằm: "Nàng đã bị ốm hai ngày."
Mục Hiểu Hiểu:...
Khẩu ngữ của đại tiểu thư hồi phục càng ngày càng tốt.
Bây giờ dưới trạng thái sốt ruột, ngữ điệu đã mang theo khí thế cuồn cuộn.
Bác sĩ Hứa mím môi: "Nếu đại tiểu thư sốt ruột, truyền dịch có lẽ sẽ nhanh khoẻ hơn."
Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư đúng là sốt ruột.
Cô im lặng nhìn Mục Hiểu Hiểu chằm chằm trong chốc lát, bực bội vẫy vẫy tay: "Thôi."
Cuối cùng bác sĩ Hứa chỉ để thuốc lại, liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu thật sâu rồi ra ngoài.
Vẫn như cũ, đại tiểu thư cẩn thận đọc kỹ loại thuốc mà ông ta để lại.
Nửa chừng Mục Hiểu Hiểu ú ớ nhận cuộc gọi của Trương Xảo.
Hai người nói hồi lâu, toàn chủ đề không có dinh dưỡng.
Mục Hiểu Hiểu mắt thấy đại tiểu thư lại mang thuốc qua, nàng nhân tiện đổi sang chế độ rảnh tay: "Cậu đợi tớ một lát, tớ uống thuốc trước đã."
Nàng ngửa đầu nhìn đại tiểu thư: "Em...!em tự uống là được."
Tần Di liếc nàng một cái: "Chị pha cho em rồi."
Trải qua màn phản kháng kịch liệt của Mục Hiểu Hiểu, cô không áp dụng phương pháp đút thuốc bạo lực kia nữa, pha nước ấm với thuốc cho Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu nhận lấy, Trương Xảo bên cạnh như fans được gặp thần tượng, phát ra từng trận thét chói tai.
"A a a a a, get rồi."
"Đây là tình yêu ngọt ngào gì á?"
"Hiểu Hiểu, tớ nói cậu nghe, uống thuốc làm gì? Hồi đó bà nội tớ mách một bài thuốc dân gian, nếu cảm mạo mà mãi không hết, cứ bảo nửa kia hôn môi cậu một chút, người đó sẽ xua gió đuổi bệnh."
...
Một ngụm nước nghẹn ở cổ họng của Mục Hiểu Hiểu, nàng trực tiếp phun ra, nhanh chóng cầm lấy di động: "Bỏ bà, thứ gì đâu không, tớ mở loa đó trời ơi."
Đại tiểu thư nghiêng đầu, nhìn Mục Hiểu Hiểu chăm chú.
Mục Hiểu Hiểu bị trêu đến mặt đỏ tai hồng: "Được rồi được rồi, cúp."
Cúp máy.
Không khí tràn ngập xấu hổ.
Tim Mục Hiểu Hiểu đập rộn ràng, đại tiểu thư nghe thấy không? Cô sẽ không cho rằng mình kêu Trương Xảo nói đấy chứ? Trời ạ, đừng có hiểu lầm.
Giây phút khiến người ta xấu hổ, hô hấp khó khăn.
Cô giáo Mục chỉ có thể căng da đầu: "Đại tiểu thư, chị nghe thấy hết rồi hả?"
Trong tình huống bình thường, đối phương đều sẽ xấu hồ mà đáp lại một câu: "Hử? Có nghe gì đâu."
Nhưng Mục Hiểu Hiểu đã coi thường đại tiểu thư, một đại tiểu thư không hành xử theo lẽ thường.
Đại tiểu thư liếc nàng, nhàn nhạt: "Chị đâu có điếc."
Mục Hiểu Hiểu:...
Huhuhu.
Mới thành thật trong chốc lát, cô giáo Mục lại vẽ chuyện, nàng nhốn nháo muốn ăn lẩu.
Thật ra cũng không phải nàng muốn ăn, một khi ngã bệnh thì ai còn có khẩu vị gì đáng nói nhưng nàng không đành nhìn đại tiểu thư cũng ăn qua loa hai ba miếng như nàng.
Nàng nhớ rõ vào ngày mưa, đại tiểu thư rất thích đi ăn lẩu.
Tần Di tất nhiên chiều nàng.
Cô gọi điện thoại cho Lưu Vạn Niên, vào phòng hình như sắp mở hội nghị qua video gì đó.
Mục Hiểu Hiểu có thể cảm giác được gần đây đại tiểu thư rất bận, thậm chí còn hơi lo lắng.
Lúc trước chỉ bận tâm đến niềm vui của mình nên lập tức muốn đưa cô đến Quý Châu.
Lỡ quấy rầy chuyện quan trọng của đại tiểu thì sao?
Lưu Vạn Niên rất nhanh đã xách hai cái túi lớn vào nhà.
Anh còn đeo khẩu trang trông rất chuyên nghiệp, cười ha hả nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Lần này mua rất nhiều óc bò mà cô thích ăn.
Đại tiểu thư dặn dò không thể ăn cay nên tôi nấu canh nấm."
Anh ta rất biết ơn Mục Hiểu Hiểu, vì vợ sếp đã cho Lưu Vạn Niên nhìn thấy một đại tiểu thư khác.
Trước đây Tần Di cao ngạo lạnh lùng, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cô sống trong thế giới của riêng mình, không chịu sự tiếp cận của bất cứ ai.
Cả ngày còn chưa nói được một câu.
Nhưng sau khi Hiểu Hiểu đến, giống như ánh nắng mặt trời, mang cô từ hầm mộ chết chóc ra, cả người hoạt bát hơn.
Trước kia khi cô bị Tần Sương và Tố Lam chèn ép, Lưu Vạn Niên nhiều lần tức không chịu nổi, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Còn đại tiểu thư? Cô chẳng qua chỉ lạnh lùng xoay người, lăn bánh đi, không nói một lời.
Mà hôm nay, cô vậy mà dặn anh làm vài món thanh đạm.
Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nàng đứng đó tự mình tính toán thời gian, hỏi: "Anh Vạn Niên, gần đây đại tiểu thư có phải bận lắm không?"
Lưu Vạn Niên gật đầu, không giấu giếm gì với vợ sếp: "Vâng, rất nhiều người muốn gặp cô ấy.
Về cơ bản là gặp xen kẽ nhau."
Mục Hiểu Hiểu im lặng trong chốc lát, nói thầm: "Sớm biết vậy tôi đã truyền dịch, nhanh khoẻ hơn."
Vậy là không cần đại tiểu thư phải chăm sóc nàng nữa.
Lưu Vạn Niên nhìn nàng một cái: "Tôi nghe bác sĩ Hứa nói đại tiểu thư không đồng ý cho cô truyền dịch."
Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Ừ."
"Cô ấy đau lòng cô." Lưu Vạn Niên như ăn trộm mà dáo dác nhìn vào phòng: "Hồi đại tiểu thư mới vừa tiếp nhận xí nghiệp, bận tối mày tối mặt.
Một khi cảm mạo phát sốt, về cơ bản là thuốc nào có hiệu quả nhanh thì uống thuốc đó.
Tôi nói bác sĩ Hứa hôm nay sao lại hỏi thăm về cô với tôi."
Bác sĩ Hứa đương nhiên khiếp sợ.
Ông không ngờ đại tiểu thư cẩn thận che chở cô gái này đến vậy.
Tim Mục Hiểu Hiểu như bị nhét vào một gói ô mai.
Nàng mím môi, vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Luôn muốn làm chút gì đó cho đại tiểu thư.
Tay chân Lưu Vạn Niên thành thục lưu loát, anh ta chuẩn bị tốt mọi thứ rồi vội vàng quay về.
Không chỉ mỗi đại tiểu thư bận, anh cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết.
Tần Di đã gọi anh đi tìm đáng tin cậy để san sẻ một ít công việc.
Nhưng cấu trúc tổng thể của Nam Dương rất phức tạp, tìm được một người đủ năng lực và đáng tin cậy nói dễ hơn làm.
Đại tiểu thư rất nhanh đã đi ra.
Cô biết Mục Hiểu Hiểu muốn cô ăn cơm chung.
Nhưng hôm nay không hiểu sao cô cảm giác Mục Hiểu Hiểu có tâm sự.
"Sao vậy?"
Buông đũa, ánh mắt Tần Di điềm tĩnh nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Nàng không có khẩu vị?
Mục Hiểu Hiểu mím môi, nàng nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt đại tiểu thư: "Em cảm giác mình vô dụng quá, chuyện gì cũng phải để chị quan tâm, không giúp được việc gì cho chị cả."
Đại tiểu thư nhìn nàng, Mục Hiểu Hiểu vì ngã bệnh nên trông yếu ớt hơn lúc trước.
Khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc đen dài xõa ngang vai, cằm cũng nhọn lại.
Nếu theo thói quen ở chung thường nhật của hai người trước kia, đại tiểu thư chắc chắn sẽ chèn ép nàng một câu: "Em biết thì tốt."
Nhưng tình cảm dành cho người mình thích khiến Tần Di im lặng một lúc.
Cô khép mi mắt, bình tĩnh nói: "Có em là được."
Gì?
Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư.
Đầu óc bị sốt đến đần độn khiến nàng không kịp phản ứng lại ý nghĩa của câu này.
Đại tiểu thư không để ý tới nàng, cúi đầu nhìn tương vừng trong chén.
Cô không cần Mục Hiểu Hiểu làm gì cho cô.
Cái gì cô cũng có.
Cô chỉ hy vọng nàng cứ luôn làm bạn bên cạnh mình như vậy.
Chỉ cần nàng ở đây, đối với đại tiểu thư mà nói chính là ân huệ to lớn nhất.
Ăn xong chầu lẩu này, Mục Hiểu Hiểu rửa mặt rồi đi ngủ.
Nàng uống thuốc nên ra mồ hôi, giảm sốt.
Sau khi tỉnh lại vội vàng ăn một ít cơm rồi ngủ tiếp.
Trong hai ngày, nàng như bù đắp hoàn toàn sự thiếu ngủ trong một năm nay.
Nàng ngủ mê mang, tứ chi nhũn ra, cơ thể thả lỏng.
Nhưng không biết đại tiểu thư sốt ruột bao nhiêu.
Tần Di ngồi xe lăn vào nhìn nàng hết lần này đến lần khác, tay liên tục vỗ trán nàng.
Bác sĩ Hứa qua đây kiểm tra Hiểu Hiểu, cũng chỉ mỉm cười nói cho đại tiểu thư, hồi phục cần một quá trình.
Nhưng trong lòng Tần Di vẫn hơi lo lắng.
Trong thế giới của cô, hễ là những thứ cô quý trọng đều không thể lâu dài.
Từ khi sinh ra cô đã không có mẹ.
Hồi còn nhỏ cũng từng có một người bạn.
Người đó theo cha mẹ xuất ngoại vào năm cấp hai.
Tất cả những gì cô nhận được sau đó giống như trăng trong nước, sớm nở tối tàn, tất cả những gì được phơi bày là dối trá và lừa lọc.
Cô nôn nóng bất an, nhìn Mục Hiểu Hiểu, thậm chí kiểm tra rất nhiều lần, tại sao sốt mãi không giảm, tại sao cứ ngủ hoài, tại sao không mở mắt, tại sao mỗi lần hít thở đều là hơi nóng hừng hực.
Các câu trả lời trên Baidu luôn nhiều đến hoa cả mắt, cư dân mạng an ủi theo thói quen hoặc tuỳ tiện đưa ra câu trả lời khiến Tần Di càng thêm buồn phiền lo lắng.
—— Chỉ là cảm mạo bình thường thôi, yên tâm đi, rất nhanh sẽ khoẻ lại
—— Triệu chứng của ung thư máu là sốt nhẹ dai dẳng.
—— Có thể là bệnh mãn tính đó nha.
...
Quan tâm sẽ bị loạn.
Vào buổi chiều ngày mốt.
Đại tiểu thư ngồi không yên, cô canh giữ ở bên cạnh Mục Hiểu Hiểu, tay đặt trên cái trán nóng bỏng của nàng.
Khi một người khao khát một điều gì đó, nhưng không thể đạt được nó bằng bất kỳ phương pháp khoa học nào, họ thường sẽ đi vái bốn phương, tìm kiếm phương thuốc cổ truyền.
—— Sao còn chưa khoẻ lên?
Đại tiểu thư nhìn sắc mặt vàng như nến của Mục Hiểu Hiểu.
Lúc này, trong đầu cô hiện ra một câu của Trương Xảo hồi nói chuyện điện thoại với Mục Hiểu Hiểu.
—— Uống thuốc làm gì? Hồi đó bà nội tớ mách một bài thuốc dân gian, nếu cảm mạo mà mãi không hết, cứ bảo nửa kia hôn môi cậu một chút, người đó sẽ xua gió đuổi bệnh.
Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu chằm chằm.
Hiểu Hiểu ngủ cực kỳ ngoan, như một đứa trẻ.
Cô im lặng trong chốc lát, lăn bánh kéo màn lên, rồi quay lại mép giường.
Nhìn Mục Hiểu Hiểu, đại tiểu thư dường như thu hết can đảm, hai chân phát lực, nửa quỳ bên giường của Mục Hiểu Hiểu, cúi xuống, ba ngàn nước tóc đen như mực trượt xuống cổ.
Đại tiểu thư một tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Mục Hiểu Hiểu, cô cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán nóng bỏng kia.
—— Truyền cho chị đi.
Mau chóng khoẻ lại..