Tiêu Ngọc Hà cười lên ha hả, ra vẻ khiêm tốn nói: "Chuyện tốt quả thật có một chuyện.”
“Chuyện tốt gì, nói nghe một chút.” Lão già mặc trang phục Tôn Trung Sơn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
Lần này không thể nghi ngờ đã gãi đến chỗ ngứa của Tiêu Ngọc Hà, cả người ông ta thoáng cái hăng hái lên, cười híp mắt nói:
"Ta năm nay đã phát hiện một mầm non tốt trên võ đạo. Ngươi đoán xem? Hắn mới mười bảy tuổi, là võ giả thiên phú, giá trị hp đạt tới cấp hai tiêu chuẩn, chỉ số sức chiến đấu thậm chí đã đột phá cấp ba!”
“Ngươi thấy hắn lợi hại không? Ngươi năm mười bảy tuổi có thực lực gì, giá trị hp phỏng chừng còn không phá 2.0 a!
“Vừa vặn cái mầm non tốt này hôm nay sẽ tới tìm ta, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi nhìn thử một chút đệ nhất thiên tài của thành phố Bạch Hà trông như thế nào."
Tiêu Ngọc Hà một hơi đem sự thống khoái trong lòng phun ra sạch sẽ, khuôn mặt ông ta bởi vì cao hứng mà hơi đỏ lên, ngồi ở trên ghế chờ mong biểu hiện khiếp sợ và hâm mộ của lão giả kia.
Nhưng ngoài dự liệu của Tiêu Ngọc Hà đó là lão giả mặc trang phục Tôn Trung Sơn kia không một chút gợn sóng, thậm chí còn phát ra tiếng cười khinh thường.
“Lão Tiêu, chỉ vậy thôi sao?” Lão giả kia dùng một loại ánh mắt nhìn người nhà quê để nhìn Tiêu Ngọc Hà, khinh bỉ nói: "Mười bảy tuổi là võ giả cấp 2, sức chiến đấu là võ giả cấp ba, vậy hắn chính là võ giả thiên phú lực lượng rồi. Chỉ thế thôi sao? Đây đã là đệ nhất thiên tài của thành phố Bạch Hà các ngươi rồi à?
Tiêu Ngọc Hà nóng nảy lên, có chút không phục nói: “Như vậy còn chưa đủ sao? Vậy ngươi gọi ra một người cho ta xem cái gì mới thật sự là thiên tài võ đạo!"
Lão giả mặc trang phục Tôn Trung Sơn cúi đầu nhìn lá trà trong chén, nhẹ nhàng thổi vào rồi nói: “Bây giờ ta không thể gọi hắn tới được.”
“Vậy ngươi còn nói cái rắm gì!” Tiêu Ngọc Hà tức cười, nói.
Lão giả kia giải thích: "Ta bây giờ không gọi được hắn tới nhưng không có nghĩa là qua một thời gian ngắn ta không gọi được.”
Tiêu Ngọc Hà sửng sốt, hỏi: "Ngươi có ý gì?”
Lão giả cũng không trực tiếp trả lời mà nhìn Tiêu Ngọc Hà, hỏi lại: "Nếu như ta đoán không sai thì vị đệ nhất thiên tài của thành phố Bạch Hà trong miệng ngươi tại đoạn thời gian trước đã bị ngươi đưa đi tham gia trại huấn luyện thiên tài của tỉnh Đông Ninh rồi đúng không?"
Tiêu Ngọc Hà gật đầu, nói: “Đúng vậy. Hôm nay hắn vừa kết thúc tập huấn trở về.”
Nghe vậy lão giả kia lập tức nói: “Kết thúc cái rắm! Ngươi biết vì sao lần này ta rảnh rỗi đến thăm ngươi không?”
“Không phải ngươi nhớ lão chiến hữu này sao?” Tiêu Ngọc Hà buồn bực, hỏi.
“Ngươi điên à? Ta sẽ không gọi điện thoại lại còn đặc biệt vì một lão già mà ngàn dặm xa xôi tới thành phố Bạch Hà sao?”
“Vậy ngươi tới là làm gì?” Tiêu Bạch Hà sửng sốt hỏi tiếp.
Lão giả kia hơi nâng cằm lên, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, vênh váo tự đắc nói: "Ta đến đây là để đưa cháu gái bảo bối của ta tới trại huấn luyện thiên tài của tỉnh Đông Ninh, nhân tiện ở phụ cận đi du lịch, sau đó lại đi bộ đến thành phố Bạch Hà và thuận tiện đến thăm ngươi."
“Cháu gái của ngươi sao? Tiêu Ngọc Hà nhíu mày hỏi.
Sau đó ông ta liền phát hiện ra vài phần không đúng.
Quả nhiên lão giả kia cười híp mắt, nói: "Đúng vậy, Hạ gia của ta thật vất vả mới xuất hiện một vị tinh thần niệm sư, nàng đã được trại huấn luyện thiên tài của tỉnh Đông Ninh đặc biệt mời đi tham gia tập huấn. Ta rất xem trọng nàng, nhỡ đâu nàng va chạm bị thương thì ta liền đau lòng muốn chết.”
Tiêu Ngọc Hà lập tức đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, hỏi: “Tinh thần niệm sư sao? Cháu gái của ngươi là tinh thần niệm sư à? Chuyện này là thật hay giả?”
Lão giả kia nhìn thấy phản ứng này của Tiêu Ngọc Hà thì khuôn mặt già nua của ông ta đã sắp cười thành hoa, nói:
"Vậy còn có thể giả ư? Ta phỏng chừng sau khi nàng từ trại huấn luyện trở về thì sẽ là tinh thần niệm sư cấp một chính thức."
“Aiii, cũng không biết mười bảy tuổi là tinh thần niệm sư cấp một thì có thể so với người ta mười bảy tuổi là võ giả cấp hai hay không nhỉ? Mười bảy tuổi là võ giả cấp hai thật lợi hại a!”
Lão giả kia âm dương quái khí thở ngắn than dài, khuôn mặt Tiêu Ngọc Hà lúc này đã đen như đít nồi, khó coi vô cùng.
Nhưng Tiêu Ngọc Hà cũng chỉ có thể cứng rắn nuốt xuống ngụm tức này, thở phì phò ngồi trở lại ghế.
Tinh thần niệm sư và võ giả thiên phú bình thường căn bản không cùng một khái niệm.
Tinh thần niệm sư so với võ giả thiên phú bình thường còn hiếm hơn nhiều, gần như được cho là nhân tài chiến lược.
Loại nhân tài khan hiếm như gấu trúc này, toàn bộ thành phố Bạch Hà tổng cộng cũng không có mấy người, không nghĩ tới lại để cho Hạ lão đầu này đụng phải một người.
Đậu phộng, lão già này đúng là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh a!
Cứ tưởng lão ta có ý tốt mà đặc biệt đến thăm mình, thì ra là lão ta đã sớm chuẩn bị ở trước mặt mình khoe khoang!
Thiên phú của Lục Thánh tuy rất không tệ, nhưng so với cháu gái của Hạ lão đầu thì quả thật không có cách nào đánh đồng, hầu như đều xem như người bình thường!
Còn là mười bảy tuổi đã đạt tới tinh thần niệm sư cấp một chính thức a!
Tiêu Ngọc Hà nhìn khuôn mặt già nua dương dương đắc ý của Hạ lão đầu mà hâm mộ đến nghiến răng nghiến lợi.