“Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, phần thưởng của Khải Minh tướng tinh là do quân khu phía đông trực tiếp phân phát, so với trại huấn luyện thiên tài nho nhỏ của chúng ta có thể lấy ra phong phú hơn nhiều.”
“Ta hiểu.” Lục Thánh gật đầu đáp.
Đây cũng là mục đích của Lục Thánh, bởi vì triển lộ càng nhiều tài năng sẽ đạt được càng nhiều tài nguyên.
"Khoảng cách Khải Minh tướng tinh bắt đầu tuyển chọn còn có mấy tháng, phải đợi đến khi tất cả các trại huấn luyện trong các tỉnh đều kết thúc thì mới chính thức mở ra. Cụ thể khi nào thì ta sẽ thông báo cho ngươi sau. Dù sao ta cũng sẽ không để cho ngươi bỏ lỡ kỳ thi tốt nghiệp đâu." Đông Tình Tuyết chớp chớp mắt, cười nói: "Trên thực tế với năng lực hiện tại của ngươi thì có tham gia thi tốt nghiệp trung học hay không cũng không sao cả. Toàn bộ võ đại ở phía đông đều do ngươi túy ý chọn lựa.”
“Vậy ta còn cần tiếp tục ở lại trại huấn luyện không?” Lục Thánh hỏi.
Đông Tình Tuyết trả lời: "Ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại, không muốn ở lại thì lúc nào cũng có thể đi.”
Lục Thánh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta sẽ ở lại trong một thời gian ngắn.”
Mặc dù trại huấn luyện đối với hắn bây giờ đã không có ý nghĩa gì nữa, nhưng tốt xấu gì nơi này còn có phòng tu luyện trọng lực cùng phòng tu luyện thân pháp có trợ giúp rất lớn đối với hắn, vả lại thức ăn ở đây thật sự rất không tệ.
“Tiểu tử này tuyệt đối là hướng về phía thức ăn nên mới lưu lại.” Tần Thiệu Quân len lén nói với Đông Tình Tuyết.
Lục Thánh: “…”
Nghe Đông Tình Tuyết nói xong mọi chuyện, Lục Thánh dứt khoát cáo từ rời đi.
Nhìn xem bóng lưng Lục Thánh biến mất ở cửa, trong mắt Đông Tình Tuyết mới nổi lên từng chút vẻ phức tạp.
"Không nghĩ tới Đông Tình Tuyết ta sẽ có thời điểm bởi vì thiên phú mà ghen tị với người nào đó." Đông Tình Tuyết thở dài, khẽ nói.
Tần Thiệu Quân cũng nhịn không được mà cảm thán: “Đúng vậy. Tiểu tử Lục Thánh này thật sự là quái vật mà, chúng ta rất là may mắn khi không cùng thế hệ với hắn, nếu không ngay cả một chút bóng ma tâm lý mà lúc trước Hạng Bằng đã lưu lại cho chúng ta cũng không thể so sánh được. Thật bi ai thay cho đám nhóc con kia, phỏng chừng cả đám đều bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh rồi a.”
Trên mặt Tần Thiệu Quân lộ ra vẻ hả hê khi thấy người ta gặp họa.
Đông Tình Tuyết lườm hắn một cái, không nói gì.
Tần Thiệu Quân bỗng nhiên nhớ tới cái gì mà vừa cười vừa nói:
“À đúng rồi. Khải Minh tướng tinh tuyển chọn mà đã có Lục Thánh ở đây thì chúng ta chẳng phải là thắng chắc rồi sao? Đến lúc đó hai chúng ta khẳng định cũng có thể đạt được khen thưởng.”
“Thật không nghĩ tới chỉ đi ra chơi một hồi vậy mà còn có thể nhặt được một cái đại công. Tần Thiệu Quân ta quả nhiên là người thắng nhân sinh. Mua ha ha ha..."
Đông Tình Tuyết lại không lạc quan như hắn, nói: "Ngươi đừng có cao hứng quá sớm, Lục Thánh tuy rằng yêu nghiệt nhưng toàn bộ phía đông có tới mấy trăm triệu nhân khẩu, con số khổng lồ đang bày ở đó, hàng năm có thể sinh ra mấy vị như Lục Thánh, thậm chí so với hắn còn yêu nghiệt hơn cũng không phải là không có khả năng. Ngươi có nghe qua một câu: Kim bảng đề danh dễ, võ đạo đoạt đệ nhất khó hay không? Trên thế giới này có thiên tài yêu nghiệt và quái vật thật sự là rất nhiều."
Tần Thiệu Quân trầm mặc, một lát sau hắn nghiêm túc mở miệng nói: "Tình Tuyết, ngươi nói với bộ dáng thâm trầm thật là gợi cảm, ta thiếu chút nữa liền động tâm."
Đông Tình Tuyết: "...”
“Tần Thiệu Quân, có phải ngươi muốn chết đúng không?”
"Đùa thôi, ngươi đừng làm ta mất mặt a!"
…
Lúc này ở Thành phố Bạch Hà, tại hiệp hội võ giả.
Trong văn phòng hội trưởng, Tiêu Ngọc Hà dẫn theo một lão giả mặc áo Tôn Trung Sơn ngồi xuống trước bàn trà.
Tiêu Ngọc Hà mặt mày hồng hào, có chút cao hứng pha trà cho lão giả mặt trang phục Tôn Trung Sơn, nói: “Ngồi đi, lão Hạ. Khó có được một chuyến mà ngươi lại còn muốn đến thăm ta. Không tệ không tệ, mau uống trà đi.”
Lão giả kia bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, sau đó có chút kinh ngạc nói: "Ơ, Tiêu Ngọc Hà, ngay cả loại cây mẹ cực phẩm Đại Hồng Bào này mà ngươi cũng cam lòng lấy ra chiêu đãi ta sao? Như thế nào? Cây già nảy mầm nên đổi vợ hai rồi à?”
“Phi phi phi! Ngươi nói cái quái gì vậy? Cái gì mà đổi vợ hai chứ? Ta nào có vợ hai a!” Tiêu Ngọc Hà tức giận đế mặt mo đen sì, nói: "Chiến hữu cũ hơn ba mươi năm như ta và ngươi rất khó có được một lần gặp mặt, vậy ta sao có thể không chiêu đãi ngươi thật tốt một chút.”
“Ồ!!!” Lão già kia ồ lên một tiếng thật dài, cũng không nói tiếp mà chỉ lẳng lặng chờ đợi Tiêu Ngọc Hà nói tiếp.