"Tổng giáo quan của trại huấn luyện có thể có cái văn kiện gì muốn đưa cho một cái hội trưởng nho nhỏ như ngươi phê duyệt chứ?" Tiêu Ngọc Hà còn chưa nói chuyện thì Hạ lão đầu bên cạnh đã đem đầu lại gần nói.
Lão ta nhìn Lục Thánh một cái, ánh mắt quái lạ hỏi: "Tiểu tử, có phải ngươi ở trong trại huấn luyện đã phạm sai lầm gì đã để cho lão Tiêu phải đề cử người tới gánh vác cho ngươi không?"
Lục Thánh Lý cũng mặc kệ lão ta, vì hắn xem như đã nhìn ra lão giả này quá làm cho người ta chán ghét, trách không được lúc tiến vào sắc mặt Tiêu Ngọc Hà lại thối như vậy, phỏng chừng đã bị lão ta làm cho tức giận.
“Liên quan quái gì đến ngươi, ngậm miệng lại đi!” Tiêu Ngọc Hà tức giận mắng Hạ lão đầu một câu, sau đó xé phong thư lấy văn kiện bên trong ra.
Ánh mắt Tiêu Ngọc Hà nhanh chóng đảo qua nội dung trong văn kiện. Lúc đầu vẻ mặt ông ta còn rất bình tĩnh, nhưng khi đọc tới vị trí nào đó thì đột nhiên tay cầm văn kiện của ông ta run rẩy lên.
Tiêu Ngọc Hà ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thánh trước mặt, hai mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ cực độ vì không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Ngọc Hà run rẩy nói ra một câu: “Ngươi...... Ngươi...... Ngươi đã đột phá võ giả cấp ba từ lúc nào?”
Động tác bưng tách trà của Hạ lão đầu đứng bên cạnh Tiêu Ngọc Hà trong nháy mắt liền dừng lại. Lão ta ngẩng đầu dùng biểu tình hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm để hỏi Tiêu Ngọc Hà: "Ngươi nói cái gì?"
Nhưng không có ai để ý đến lão ta.
Lục Thánh mang vẻ mặt bình tĩnh mở miệng nói: "Hơn một tháng trước ta tổng giáo quan ở trại huấn luyện đã giúp ta đo đạt. Nàng nói là quân khu có tư cách chứng nhận thực lực võ giả, chỉ cần sau đó ta tìm ngươi đóng dấu là được.”
“Có tư cách, đương nhiên có tư cách, rất có tư cách, bởi vì tổng giáo quan đại biểu cho quân khu phía Đông mà!” Cả người Tiêu Ngọc Hà trong nháy mắt liền "Sống lại" nói.
Thắt lưng ông ta thẳng tắp, trên mặt nở rộ ra ánh sáng rực rỡ, đôi lông mày cơ hồ muốn nhảy múa tung bay, so với bộ dáng nghẹn khuất buồn bực lúc trước như hai người khác nhau!
"Ta sẽ đóng dấu cho ngươi ngay bây giờ!" Tiêu Ngọc Hà hãnh diện đến cả mặt đỏ bừng, nói.
Ông ta cầm văn kiện muốn đi tới phía sau bàn làm việc tìm con dấu thì liền bị Hạ lão đầu bắt được.
Hạ lão đầu kéo cổ họng kêu lên: “Chờ đã! Đưa văn kiện này cho ta xem một chút!”
"Mười bảy tuổi đạt tới tam cấp võ giả là thật hay giả vậy?” Hạ lão đầu dùng ánh mắt kinh nghi bất định đánh giá Lục Thánh.
Võ giả cấp ba lúc mười bảy tuổi cùng võ giả cấp hai lúc mười bảy tuổi căn bản không phải là một khái niệm.
Đừng nhìn hai người chỉ kém một cấp, nhưng ở giữa lại kém nhau trọn vẹn chín mươi điểm giá trị hp, mà con số này cũng không phải có thể tùy tiện vượt qua.
Sự khác biệt về tài năng giữa hai người đã khác nhau một trời một vực.
Nếu quả thật Lục Thánh là võ giả cấp ba lúc mười bảy tuổi, vậy thiên phú võ đạo của hắn quá khủng bố, cơ hồ có thể sánh ngang với cháu gái Hạ Lâm có thiên phú tinh thần niệm sư của Hạ lão đầu kia.
Tiểu tử "Bình thường không có gì lạ" ngay trước mặt ta lại là võ giả cấp ba sao? Hắn có thể so sánh với cháu gái bảo bối của ta ư?
Hạ lão đầu không thể tiếp nhận chuyện này nên tràn ngập vẻ hoài nghi.
Lục Thánh còn chưa mở miệng thì Tiêu Ngọc Hà đã trước một bước phản bác.
"Con dấu của Quân khu phía đông lớn như vậy trên văn kiện mà ngươi còn nhìn không thấy sao? Ngươi đi làm giả văn kiện như này cho ta xem thử coi!"
Hạ lão đầu bị Tiêu Ngọc Hà oán giận đến mặt mo đỏ lên, nhịn không được hô to: "Coi như là thật thì thế nào? Võ giả cấp ba đều đi đầy đường, không phải chỉ là hắn trẻ tuổi một chút sao, vẫn là không mạnh bằng cháu gái của ta!"
Tiêu Ngọc Hà liếc xéo Hạ lão đầu một cái, cười lạnh nói: "Vậy nếu như chỉ số sức chiến đấu của Lục Thánh hơn hai mươi bảy vạn, gần như đạt tới tiêu chuẩn võ giả cấp năm thì sao?"
“Hai mươi bảy vạn sức chiến đấu ư? Lại đưa văn kiện cho ta xem một chút!" Hạ lão đầu thiếu chút nữa cụ đi chân lạnh toát, hung hăng nuốt xuống một ngụm nước bọt, không thể tin được mà nói ra.
Tiêu Ngọc Hà cũng không ngăn cản, mặc cho Hạ lão đầu cướp đi tài liệu.
Ánh mắt Hạ lão đầu nhanh chóng đảo qua văn kiện, trên mặt từng chút lại từng chút khiếp sợ.
Cuối cùng lão ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó có thể tin nhìn chằm chằm vào Lục Thánh, hỏi: "Ngươi là một gia hỏa bị trại huấn luyện sớm đào thải, vậy ngươi dựa vào cái gì mà có thể đạt tới hai mươi bảy vạn sức chiến đấu?"
Lục Thánh nhìn thẳng vào mắt Hạ lão đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta không hề nói là ta bị trại huấn luyện đào thải, chỉ là ngươi vẫn cho là như vậy mà thôi.”
"Vậy tại sao đợt tập huấn còn không có kết thúc mà ngươi lại sớm trở về?" Hạ lão đầu chất vấn.
Lục Thánh bình thản nói: "Đối với ta mà nói đợt tập huấn này đã có thể kết thúc vào một tháng trước, chỉ là ta lựa chọn bây giờ mới trở về thôi.”
Lục Thánh quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc Hà, nói: "Tổng giáo quan bảo ngươi gọi điện thoại lại cho nàng, vì nàng sợ ngươi không tin phần văn kiện này nên muốn trực tiếp chứng thực với ngươi một chút.”
"Ha ha ha, ta nào có cái gì không tin, ta là người hay nghi thần nghi quỷ như vậy sao?" Tiêu Ngọc Hà cười ha hả, nói.
Lúc nói đến mấy chữ "nghi thần nghi quỷ" thì ông ta còn đặc biệt nhìn thoáng qua Hạ lão đầu bên cạnh.
Tiêu Ngọc Hà lấy điện thoại di động ra, cười to nói: "Nhưng cuộc điện thoại này vẫn phải gọi. Ta nghe nói tổng giáo quan của trại huấn luyện lần này là thiên tài nổi tiếng của quân khu phía Đông, vừa vặn đi chiêm ngưỡng một chút. Chung ta gọi video đi.”
Lão Hạ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Tiêu Ngọc Hà không hề chớp mắt.