Rất nhanh sau đó cuộc gọi video đã được kết nối, bóng dáng Đông Tình Tuyết xuất hiện trên màn hình lớn.
Đông Tình Tuyết tựa hồ cũng không ở trong phòng làm việc, bên người nàng thỉnh thoảng truyền đến tạp âm kỳ quái, đó là tiếng xé gió nhè nhẹ giống như có thứ gì đó bay qua.
“Hội trưởng Tiêu Ngọc Hà của thành phố Bạch Hà đấy à?” Biểu tình của Đông Tình Tuyết có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nghiêm mặt chào hỏi Tiêu Ngọc Hà.
“Là ta, ta là Tiêu Ngọc Hà, chào Đông tổng giáo quan.” Tiêu Ngọc Hà cười ha hả đáp lại.
“Chào Tiêu hội trưởng. Lục Thánh đã trở lại thành phố Bạch Hà rồi đúng không?” Ánh mắt Đông Tình Tuyết rơi vào trên người Hạ lão đầu đang thò đầu ra, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Vị này là ai?
Hạ lão đầu ưỡn ngực khô quắt, nói: "Ta là Hạ Vi Tinh của thành phố Bảo Định!”
Đông Tình Tuyết lắc đầu: "Không biết.”
Hạ lão đầu: "...”
Hạ lão đầu xấu hổ một trận, bỗng nhiên nhớ tới cái gì mà mau chóng nói: "Ta là ông nội của Hạ Lâm!"
Lời này đã có hiệu quả, trên mặt Đông Tình Tuyết khẽ giật mình rồi thản nhiên nói: "Ồ, chào Hạ gia gia.”
Hạ lão đầu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.
Ta sống hơn nửa đời người mà không nghĩ tới đến già lại phải dựa vào tên của cháu gái mình thì mới có thể làm cho người ta nhận biết. Thật sự là đáng buồn.
Lúc này, sau lưng Đông Tình Tuyết trên màn hình bỗng nhiên thò ra một cái đầu nhỏ nhìn vào màn hình kinh hỉ kêu lên.
“Ông nội! Ông đang ở đâu vậy? Sao lại liên lạc video với Đông tổng giáo quan?”
Hạ lão đầu nhìn thấy Hạ Lâm thì cũng kích động lên.
Nhưng không đợi ông ta cùng Hạ Lâm nói mấy câu thì liền thấy Đông Tình Tuyết quay đầu quát lớn: "Hạ Lâm, nhiệm vụ mà ta giao ngươi đã làm được chưa? Hôm nay số lượng huấn luyện tăng gấp mười lần cho ta!”
“Vâng thưa Đông tổng giáo quan......” Hạ Lâm yếu ớt đáp lại một câu rồi biến mất trên màn hình.
Hạ lão đầu thấy vậy liền đau lòng, nhưng cũng không tiện nói cái gì. Hơn nữa cho dù là nói thì nhìn tính cách của vị tổng giáo quan này phỏng chừng cũng chưa chắc sẽ cho ông ta mặt mũi.
“Được rồi, ta muốn cùng Đông tổng giáo quan bàn chính sự, ông cháu các ngươi muốn nói chuyện phiếm thì tự mình nói đi.” Tiêu Ngọc Hà tức giận đẩy Hạ lão đầu ra, sau đó nói với Đông Tình Tuyết trên màn hình: "Đông tổng giáo quan, văn kiện ngươi bảo Lục Thánh đưa cho ta thì ta đã xem rồi, sự tình rất nhanh sẽ làm thỏa đáng.”
Đông Tình Tuyết gật đầu, nói: “Tốt! Làm phiền Tiêu hội trưởng rồi!”
“Có gì đâu mà phiền chứ? Lục Thánh vốn là thiên chi kiêu tử của thành phố Bạch Hà chúng ta mà!” Tiêu Ngọc Hà cười ha hả nói, rồi lại hỏi: "Đúng rồi Đông tổng giáo quan, ta thấy đợt tập huấn lần này hình như chưa kết thúc, vậy tại sao Lục Thánh lại về sớm như vậy?”
Hạ lão đầu bên cạnh nghe đến đó thì lập tức vểnh tai lên.
Sau đó ông ta liền nghe Đông Tình Tuyết thản nhiên trả lời:
"À, là như vầy, chúng ta tại một tháng trước liền quyết định Lục Thánh sẽ đại biểu trại huấn luyện thiên tài của tỉnh Đông Ninh tham gia Khải Minh tướng tinh tuyển chọn cho toàn bộ hành tỉnh phía đông."
“Lục Thánh chính là đệ nhất thiên tài được trại huấn luyện thiên tài lần này công nhận, cho nên lần tập huấn này đối với hắn mà nói xem như sớm kết thúc. Kế tiếp hắn chỉ cần chuẩn bị thật tốt cho Khải Minh tướng tinh tuyển chọn là được."
Đông Tình Tuyết nói xong, Tiêu Ngọc Hà và Hạ lão đầu cũng không nghe hết được, bởi vì đầu óc bọn họ thật giống như có người cầm chiêng trống ở bên tai hung hăng gõ một cái.
Ong ong ong!
Trong đầu bọn họ chỉ còn lại một vài từ vang vọng.
Khải Minh tướng tinh......
Được trại huấn luyện công nhận là đệ nhất thiên tài......
Tiêu Ngọc Hà đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Thánh với ánh mắt hoàn toàn thay đổi.
Lúc trước ông ta đã cảm thấy Lục Thánh đầy đủ thiên tài, đầy đủ ưu tú, nhưng không nghĩ tới ông ta vẫn quá coi thường Lục Thánh.
Tiêu Ngọc Hà đương nhiên biết rõ Khải Minh tướng tinh tuyển chọn rốt cuộc là cái gì. Trại huấn luyện thiên tài so với nó chả tính là cái thá gì!
Bởi vì Khải Minh tướng tinh tuyển chọn là một đại thịnh hội mà chỉ những thiên tài đứng đầu nhất toàn bộ phía đông mới có tư cách tham gia, mỗi tỉnh chỉ có một người có tư cách này, toàn bộ phía đông cũng chỉ có mấy chục người như vậy.
Mà Lục Thánh lại chính là người duy nhất trong toàn bộ tỉnh Đông Ninh lần này!
Mấu chốt nhất là đây vẫn là chuyện một tháng trước đã xác định. Điều này nói lên điều gì?
Nó nói rõ Lục Thánh tại một tháng trước liền đánh phục toàn bộ trại huấn luyện, trực tiếp để cho tổng giáo quan xác định hắn là nhân tuyển.
Như vậy Lục Thánh phải có sự chênh lệch thực lực cùng thiên phú lớn cỡ nào thì mới có thể sớm đặt ra cục diện như thế.
Tiêu Ngọc Hà lúc này giống như mùa hè nóng bức uống phải một ly rượu ngon Trấn Trần Băng trăm năm. Trên khuôn mặt già nua của ông ta nhanh chóng hiện lên vẻ kích động choáng váng nhè nhẹ, từ trong ra ngoài cũng là cực hạn sảng khoái.
"Tốt lắm Đông tổng giá quan, trong khoảng thời gian này ta nhất định sẽ nghiêm túc giám sát Lục Thánh tu hành, tranh thủ để cho hắn tại Khải Minh tướng tinh tuyển chọn lấy về thứ tự tốt, không cho toàn bộ tỉnh Đông Ninh chúng ta mất mặt!" Tiêu Ngọc Hà nói ra một câu liền mạch lưu loát, xinh đẹp đến cực điểm.
Lúc này ông ta giơ tay nhấc chân dường như đều mang theo phong thái lâng lâng, hăng hái nói không nên lời!