“Có phải nếu như Đông tổng giáo quan không nói lỡ miệng thì ngươi còn không nói ra đúng không?”
“Ngươi muốn lừa gạt cả hội trưởng của hiệp hội võ giả sao?”
“Tốt lắm, ngươi còn có thể chơi ta như thế!”
Trong lòng Tiêu Ngọc Hà nghĩ như vậy, nhưng trên miệng chỉ còn lại một câu.
“Lục Thánh, ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi, ngươi chính là đỉnh cấp thiên tài trăm năm không ra của thành phố Bạch Hà chúng ta!"
Tiêu Ngọc Hà cao hứng đến mức thân thể run rẩy.
Mười bảy tuổi, võ giả cấp ba, sức chiến đấu hai mươi bảy vạn, mấu chốt là Lục Thánh còn có được thiên phú tinh thần niệm sư.
Đây quả thực là vô số quang hoàn gia thân, chói mắt đến trình độ không có cách nào chói mắt hơn!
Hơn nữa Lục Thánh còn sắp đại biểu tỉnh Đông Ninh tham gia Khải Minh tướng tinh tuyển chọn, nhỡ đâu hắn được tuyển chọn thì Tiêu Ngọc Hà ta cũng sẽ cất cánh bay cao!
Nói không chừng ta còn không cần đợi đến Lục Thánh trưởng thành thì ta đã có thể đề cao địa vị của mình ở hiệp hội võ giả, từ đó đạt được cơ hội thăng lên cấp độ tông sư.
Cho dù ta không được lựa chọn thành tướng tinh, nhưng với tốc độ trưởng thành của Lục Thánh thì chỉ cần ta có quan hệ tốt với hắn, vậy ngày sau ta nhất định cũng sẽ được lợi ích nhiều vô số kể.
Dù sao ta vẫn chưa già lắm, ta còn rất nhiều năm nữa thì hp mới chậm rãi xuống dốc, cho nên ta còn có thể chờ được.
Lại nói ta nên quan hệ với Lục Thánh như thế nào đây?
Đúng rồi, Hạ lão đầu có cháu gái! Tuy rằng mấy đứa cháu gái của ta đều có thiên phú không tốt, dáng dấp cũng không đẹp, nhưng ta sẽ tìm cơ hội để thử xem sao.
Có đôi khi khẩu vị của thiên tài yêu nghiệt rất khó để nói, nói không chừng Lục Thánh lại nhìn vừa mắt.
Tiêu Ngọc Hà thầm nghĩ như vậy, ông ta càng nhìn Lục Thánh thì càng cảm thấy thuận mắt, trên mặt trực tiếp nở nụ cười tươi rói.
Mà Hạ lão đầu bên cạnh thì khuôn mặt cứng đờ, môi đều run rẩy.
Tiểu tử Lục Thánh này cũng là tinh thần niệm sư sao?
Mà dường như thiên phú của hắn còn tốt hơn cả Hạ Lâm của ta!
Vào lúc này, một tia kiêu ngạo cuối cùng trong lòng Hạ lão đầu đã hoàn toàn bị đập nát.
...
“Ngươi thật sự không cần ta gọi xe đưa ngươi về nhà sao?” Tiêu Ngọc Hà đưa Lục Thánh đến cửa ra vào của hiệp hội võ giả, hỏi.
:Không cần, ta tự về nhà là được. Cảm ơn hội trưởng Tiêu.” Lục Thánh lễ phép khéo léo từ chối ý tốt của Tiêu Ngọc Hà.
Tiêu Ngọc Hà cũng không miễn cưỡng, chỉ là vẻ mặt còn tràn ngập tiếc nuối, nói:
"Vậy có rảnh thì tới nhà ta ăn cơm, ta sẽ tự mình xuống bếp nấu vài món ăn cho ngươi nếm thử, nhân tiện giới thiệu cho mấy người bạn nhỏ, tuổi tác bọn chúng cùng ngươi kém không nhiều lắm, các ngươi hẳn là sẽ có chung đề tài để nói chuyện."
“Nhất định rồi.” Lục Thánh đáp.
Xe taxi khởi động, Tiêu Ngọc Hà hướng về phía Lục Thánh vẫy tay chào, sau đó quay người lại với cái lưng thẳng tắp, khóe miệng mỉm cười, tinh thần cả người đều trở nên không giống trước.
Tiêu Ngọc Hà hiện tại đã khẩn cấp muốn trở về để chuẩn bị gọi điện thoại khoác lác với đám lão chiến hữu, lão tiểu nhị, lão đồng nghiệp của ông ta.
Tiêu Ngọc Hà muốn nói một chút về việc hiệp hội võ giả dưới sự quản lý của ông ta đã sinh ra một vị thiên tài võ đạo vô cùng lợi hại, đồng thời cũng kể luôn về chuyện Hạ lão đầu hôm nay sắc mặt đã đen như đít nồi.
“Ha ha ha, ngẫm lại liền cảm thấy sảng khoái a.”
…
Lục Thánh từ trên cửa sổ đưa mắt nhìn xem thân ảnh Tiêu Ngọc Hà xa dần. Hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện tài xế taxi đang thông qua kính chiếu hậu mà tò mò quan sát hắn.
Sau khi nhận ra ánh mắt của Lục Thánh nhìn mình, tài xế taxi nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Chàng trai, ngươi là người thân của hội trưởng Tiêu à, sao ta thấy ông ta lại khách khí với ngươi như vậy?”
Lục Thánh mỉm cười, nói: "Không có gì, chỉ là quen biết mà thôi, hội trưởng Tiêu đối với mọi người đều rất khách khí.”
Tài xế taxi nói.
“Vậy sao, thật là hiếm thấy a. Hội trưởng Tiêu chính là võ giả cấp sáu, không ngờ tính tình ông ta lại tốt như vậy.”
“Chàng trai, ta thấy ngươi có chút quen mặt a.”
Tài xế taxi nhìn chằm chằm Lục Thánh trong chốc lát, rồi hắn bỗng nhiên vỗ mạnh đùi một cái, thiếu chút nữa ném tay lái ra ngoài.
“Ta nhận ra ngươi rồi, ngươi tên là Lục Thánh đúng không?”
“Hai tháng trước TV đã phát tin tức báo cáo rằng ngươi là thiên tài võ đạo! Trách không được ngay cả hội trưởng Tiêu cũng khách khí với ngươi như vậy.”
“Ta còn nghe nói ngươi năm nay mới lên cấp ba mà cũng đã là võ giả cấp hai.”
“Con gái ngoan của ta rất sùng bái ngươi, vậy lát nữa ngươi có thể ký tên cho ta được không? Ta có thể không lấy tiền xe của ngươi."
Nghe tài xế taxi lải nhải mà Lục Thánh có chút không chịu nổi.
Có phải tài xế taxi trên toàn thế giới đều có thuộc tính nói nhiều hay không?
Cũng may là đoạn đường này cũng không quá dài, rất nhanh sẽ đến tiểu khu của gia đình Lục Thánh.
"Lại nói ngươi có kỹ xảo võ đạo độc môn nào không? Nếu có thì ngươi truyền thụ cho ta mấy chiêu để ta trở về dạy cho nữ nhi của ta nhé."
Tài xế taxi còn đang tự nói tự nghe thì bỗng nhiên nghe được Lục Thánh nhỏ giọng nói một câu.
“Bác tài, làm phiền dừng xe.”
Âm thanh này không tính là vang, nhưng lại như sấm nổ bên tai của tài xế taxi.
Hắn giật mình đạp mạnh thắng xe, quay đầu lại nhìn xem Lục Thánh.
Lúc này Lục Thánh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là một cửa hàng có chút khí phái, cửa chính mở rộng, nhưng nửa cánh cửa thủy tinh đã ngã trên mặt đất, mảnh thủy tinh vỡ nát văng khắp nơi.
Trên mặt đất trước cửa còn có một biển hiệu bị đập nát. Lục Thánh có thể loáng thoáng nhìn ra mấy chữ - Võ quán Hồng Xuyên.
Lúc này đang có không ít người đứng xa xa xem náo nhiệt.
Lục Thánh bỏ lại một trăm đồng rồi xuống xe.
“Xuống đây đi, cảm ơn bác tài nhé.”
Tài xế taxi sững sờ cầm lấy một trăm đồng kia. Hắn bỗng nhiên chợt nhớ tới một chuyện mà vội vàng hô to.: “Ký tên! Ngươi còn chưa ký tên cho ta mà!”
Đáng tiếc là Lục Thánh đã kéo vali rời đi thật xa.
…