“Tại sao võ quán này ngày nào cũng có người đánh nhau vậy?”
"Mỗi ngày đều có người bị đưa đi bệnh viện, đánh đến quá hung a!"
"Ngươi nói như vậy thì ai dám đem con em đến nơi này."
"Ngươi nói xem những người tập võ này có bản lĩnh đánh người nhưng sao không lên chiến trường đánh dị thú đi, sao lại đi quấy nhiễu nhân dân như vậy."
“Đúng đúng đúng.”
Mấy bác gái bốn mươi năm mươi tuổi trong tay mang theo giỏ thức ăn, đứng cách cửa võ quán Hồng Xuyên không xa nhỏ giọng nghị luận không ngừng.
Bỗng nhiên có một giọng nói xen vào bọn họ.
“Mầy dì cho hỏi võ quán này gần đây đều như vậy sao?"
Mấy bác gái ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thiếu niên có dáng người cao ngất, làn da trắng nõn chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt bọn họ.
Thiếu niên này có tướng mạo thạnh thuần tuấn tú, trong tay kéo theo một cái va li hành lý, hình như là vừa đi du lịch trở về. Đôi mắt đen nhánh trong suốt mà thâm thúy của hắn tựa như có ánh sáng.
Mấy bác gái sửng sốt một chút, theo bản năng trả lời: "Cũng không phải. Mới như vậy vào nửa tháng trước mà thôi. Mỗi ngày đều có người đi tới võ quán này, một nhóm lại một nhóm, bọn họ đều đả thương không ít người, nghe nói võ quán chủ đều bị thương."
Thiếu niên tuấn tú nhíu mày, hỏi tiếp: "Các dì có biết tại sao không?”
Một bác gái nhanh chóng nói: "Cái này ta biết. Hình như là do cái võ quán này đã mượn danh tiếng của một vị thiên tài võ đạo để chiêu sinh rất nhiều học viên, đoạt chuyện làm ăn của các võ quán khác. Cho nên các võ quán khác mới tức giận liên thủ đến làm loạn, phỏng chừng chỉ vài ngày nữa võ quán này sẽ sụp đổ. Nửa tháng nay biển hiệu đã vỡ mấy lần rồi!”
“Ôi chao, cái vị thiên tài võ đạo kia tên là gì ấy nhỉ? Mà hình như hắn ở ngay tiểu khu phụ cận!" Một bác gái bên cạnh nhịn không được xen miệng vào nói: "Tiểu tử, ngươi sẽ không phải là muốn tới võ quán này báo danh chứ? Nghe dì nói một câu khuyên bảo đi, ngươi vẫn nên đổi qua võ quán khác, nơi này hiện tại có rất nhiều chuyện, đừng để bị liên lụy vào."
Thiếu niên mỉm cười, nói: "Không có, ta tới võ quán này tìm người.”
"Ồ, vậy thì không sao, nhưng tốt hơn là ngươi nên đến vào lúc khác, hoặc là đợi thêm một chút nữa cho đám người kia đánh xong rồi hẳn vào.”
“Ủa ủa, người đâu rồi? Bác gái này mới nói được một nửa và ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện thiếu niên vừa đứng ở trước mặt đã không thấy bóng dáng.
Lúc này tại cửa võ quán Hồn Xuyên cách đó không xa liền có thể nhìn thấy một vị thiếu niên đang chậm rãi kéo rương hành lý.
“Aiii, người trẻ tuổi chính là không thích nghe trưởng bối nói chuyện. Rõ ràng đó là hố lửa mà còn nhất định phải nhảy vào, sớm muộn gì hắn cũng chịu thiệt thôi.”
Bỗng nhiên có một bác gái nhìn chằm chằm vào thiếu niên rời đi kia mà hô lên.
“Ta nhớ ra rồi, đứa nhỏ này không phải là vị học sinh trung học thiên tài võ đạo mà hơn hai tháng trước đã lên TV sao?”
“Ta nhớ rất rõ chính là bộ dáng trắng trẻo thanh lãnh này!”
“Những võ quán này đánh nhau chính là vì hắn a!”
Các bác gái khác lập tức chấn động, lúc này bọn họ mới giật mình nhận ra mình vừa mới vô tình tiếp xúc với nhân vật chính của sự kiện.
Lúc này bát quái chi hỏa trong lòng bọn họ lại hừng hực thiêu đốt mà tiếp tục nổ ra một phen thảo luận kịch liệt.
...
Lục Thánh kéo vali bước vào cửa lớn của võ quán Hồng Xuyên.
Khung cảnh bên trong cánh cửa còn tệ hơn bên ngoài. Toàn bộ bàn lễ tân của võ quán đều đã bị người ta đá lộn đánh nát trên mặt đất.
Tất cả bồn hoa trang trí trong võ quán đều bị đánh cho nát bét, khắp nơi đều là mảnh vỡ chậu hoa cùng bùn đất, hỗn độn dơ dáy.
Lúc này tại đại sảnh của võ quán Hồng Xuyên đang vây quanh một đám người, tựa hồ đang giằng co.
Lục Thánh nhìn thấy trên mặt đất và trên tường có một số chỗ còn lưu lại vết máu nhàn nhạt, xem ra đã có người giao thủ ở đây.
Lục Thánh tiện tay buông vali xuống, chậm rãi đi về phía đám người.
Tất cả mọi người đều đang nhìn vào trung tâm của đám đông, và không có ai nhận thấy hắn bước vào.
Lục Thánh đi vào đám người và vỗ nhẹ lên vai một cô gái xinh đẹp đang hết nhìn đông rồi tới nhìn tây.
Cô gái quay đầu lại nhìn thấy Lục Thánh mà sửng sốt một chút. Sau đó trên mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng cùng kích động, quay đầu muốn gọi người.
Nhưng không đợi nàng kêu lên thì đã bị một bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng che miệng lại.
Suỵt!!!
Lục Thánh hướng về cô gái làm ra một cái thủ thế im lặng, khẽ lắc đầu biểu thị nàng trước không nên lộ ra. Cô gái nghe lời hắn mà gật đầu một cái.
Lục Thánh buông tay ra, giương mắt nhìn về phía trung tâm đám người.
Cô gái xinh đẹp này chính là lễ tân của võ quán Hồng Xuyên.
…