“Công pháp lợi hại như vậy mà ngươi cũng chịu dạy ta sao?” Lục Thánh thản nhiên hỏi.
Lâm Thiết Sơn cảm giác Lục Thánh giống như có chút động tâm, nụ cười trên mặt càng sâu, vội vã nói: "Tất nhiên là ta nguyện ý rồi. Chỉ cần ngươi gia nhập võ quán Thiết Sơn chúng ta và bái Lâm Thiết Sơn ta làm thầy, vậy ta nhất định sẽ dốc túi truyền thụ cho ngươi.”
Lục Thánh đi về phía trước hai bước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lâm Thiết Sơn, hỏi: "Vậy ngươi định dạy ta như thế nào?"
Lâm Thiết Sơn nhướng mày, thầm nghĩ tiểu tử này sao mà hỏi nhiều như vậy. Nhưng cân nhắc đến thân phận của đối phương thì hắn vẫn là nhẫn nại mở miệng nói: "Nếu như ngươi đến thì ta sẽ..."
Lâm Thiết Sơn còn chưa nói xong thì đột nhiên Lục Thánh trước mắt hắn đã biến mất.
Ngay sau đó một cỗ khí thế khủng bố như núi lửa phun trào bao trùm xung quanh.
Lâm Thiết Sơn trong nháy mắt da đầu tê dại, lông tơ toàn thân dựng đứng, cảm giác nguy cơ sinh tử lớn lao từ đáy lòng hắn điên cuồng tuôn ra.
“A!!!”
Lâm Thiết Sơn quát to một tiếng, cơ bắp toàn thân hắc hóa và bành trướng, cả người hắn đột nhiên to lên một bậc, sau đó hung hăng đẩy song chưởng về phía trước.
Nhưng có một cánh tay trắng nõn lại dễ dàng đỡ lại hai chưởng của hắn, rồi nó tiến quân thần tốc mà nghiền nát lồng ngực của hắn.
Ầm!!!
Răng rắc!!!
Tiếng xương gãy vang lên, cánh tay trắng nõn kia ẩn chứa lực lượng khủng bố ầm ầm bộc phát, thân hình to lớn như núi của Lâm Thiết Sơn đùng một cái bay ngược ra ngoài.
Hắn bay xuyên qua đám người, trượt thẳng đến chỗ bức tường bên cạnh cửa vào võ quán.
Lại là một tiếng nện mạnh ở trên tường, thân thể Lâm Thiết Sơn đập ra một cái hố to, thật sâu khảm vào trong tường.
Bịch bịch bịch......
Từng tiếng bước chân thanh thúy vang lên trong đại sảnh yên tĩnh.
Lục Thánh từng bước đi tới với tư thái tùy ý, vẻ mặt đạm mạc. Hắn dừng bước trước mặt Lâm Thiết Sơn đang đầy vẻ thống khổ, khiếp sợ.
Lục Thánh từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: "Ngươi định dạy ta như thế nào? Ngươi sẽ quỳ xuống để dạy ta sao?"
Giờ khắc này, toàn bộ võ quán đều lặng ngắt như tờ, yên tĩnh như chết.
Mọi người ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, thần sắc vô cùng hoảng hốt, tựa như là đang nằm mơ.
Nghê Sương trợn tròn con mắt, miệng nhỏ há to, có thể nhét vào cả một quả trứng vịt.
Ngay cả Nghê Hồng Xuyên cũng khiếp sợ, hắn ngồi trên ghế mà hai tay nắm chặt tay vịn, giống như chỉ có chống đỡ như vậy thì hắn mới không bị sợ đến xụi lơ trượt từ trên ghế xuống mặt đất.
“Lâm Thiết Sơn...... Thua rồi!”
Hắn là võ giả cấp bốn và có một thân công phu hoành luyện đại thành không ai bì nổi, mạnh mẽ vô cùng tựa như ma vương, vậy mà lại bị Lục Thánh một quyền mạnh mẽ đánh dính vào trong tường!
Lực phòng ngự cường đại mà Lâm Thiết Sơn tự cho là kiêu ngạo, nhưng dưới tay Lục Thánh lại yếu ớt tựa như mảnh giấy, ngay cả một quyền của Lục Thánh mà cũng không thể ngăn cản được.
Mọi người nhìn xuống đất, chỉ thấy trên sàn đại sảnh của võ quán lúc này đã lưu lại một đạo vết trượt to lớn dài chừng hai mươi thước, dấu vết vô cùng rõ ràng.
Đó là quỹ tích khi Lâm Thiết Sơn bị Lục Thánh một quyền đánh bay.
Thật là kinh khủng!
Quả thực không thể tưởng tượng được chỉ một quyền mà lại kinh người như vậy!
Rốt cuộc hắn đã đánh ra như thế nào?
Mấu chốt nhất chính là một quyền này xuất phát từ tay Lục Thánh. Hắn có thể dễ dàng miểu sát Lâm Thiết Sơn cấp 4 đỉnh phong như vậy thì cần phải là võ giả cấp năm mới có thể làm được.
Mười bảy tuổi, học sinh trung học, võ giả cấp năm?
Mấy từ này xâu chuỗi cùng một chỗ để cho đám người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thân thể không ngừng run rẩy kịch liệt.
Không phải vì bọn hắn sợ mà là vì sau khi bị đả kích quá lớn thì đại não kích thích thân thể mà tạo thành phản ứng co giật.
"Xem ra cái Thiết Sơn bí kỹ bị ngươi thổi phồng lên trời kia cũng không được tốt lắm." Lục Thánh lắc đầu nói rồi không thèm quan tâm đến Lâm Thiết Sơn nữa.
Lúc này gương mặt đen của Lâm Thiết Sơn cơ hồ đã trở nên vặn vẹo, nhưng càng nhiều vẫn là vung không đi sự rung động cùng sợ hãi thật sâu.
Tiểu tử này...... Quả thực chính là yêu nghiệt!
Lục Thánh tiện tay cầm lấy hành lý vừa mới đặt ở cửa đại sảnh, thản nhiên nói với Nghê Hồng Xuyên: "Đừng để võ quán đóng cửa, nếu không ta phải tìm một võ quán xa nhà sẽ rất phiền toái.”
Nghê Hồng Xuyên từ trên ghế đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ kích động, nói: “Võ quán chúng ta nhất định sẽ mở rồi......”
Lục Thánh cũng không để ý tới hắn thêm nữa mà kéo vali xoay người rời đi.
Phía sau lưng Lục Thánh là một mảnh ánh mắt bao hàm vẻ kính sợ mà nhìn theo.
Lục Thánh đối với võ quán Hồng Xuyên cũng không có tình cảm đặc thù gì. Lần này hắn ra tay chủ yếu là do hắn đã từng nhận qua "Phí mượn tên" của Nghê Sương.
Số tiền không nhiều lắm, chỉ có hai trăm ngàn. Nhưng dù sao đối phương hiện tại thảm hại như vậy, xem như là do hắn gián tiếp tạo thành.
Tuy nhiên cũng chỉ một lần này thôi. Sau này nếu võ quán Hồng Xuyên còn gặp phải chuyện tương tự thì Lục Thánh sẽ mặc kệ.
Bởi vì hắn có thể bảo vệ đối phương một lần chứ không bảo vệ được đối phương một đời.
Thế giới này rốt cuộc vẫn là thế giới võ đạo, lấy thực lực vi tôn.
Thực lực không đủ thì sẽ không giữ được một số thứ, nếu bị người cướp đi thì cũng không trách được người khác.