Sau khi nói xong, hai tay Lâm Thiết Sơn đồng loạt đưa ra.
Cánh tay hắn đen sì tựa như than chì, ước chừng lớn hơn mấy lần so với thường nhân.
Tay hắn ở trong không khí đánh ra tiếng xé gió vù vù, thậm chí còn thổi bay mấy cái rèm cửa sổ vải bên ngoài, khí thế dọa người đến cực điểm.
Nghê Hồng Xuyên vừa sợ vừa giận, hắn muốn mở miệng ngăn cản nhưng lại tác động đến thương thế, sắc mặt trắng bệch ngã ngồi xuống ghế.
Nghê Sương và thanh niên thấp gầy bị khí thế này bao phủ, hai khuôn mặt liền trở nên trắng bệch, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Răng rắc!
Nương theo một tiếng giòn tan, thanh niên thấp gầy kêu lên thảm thiết bay ngược ra ngoài, nện mạnh xuống đất.
Cánh tay của thanh niên gầy gò uốn cong thành một góc độ quỷ dị, hắn đau đến trên mặt toát ra mồ hôi lạnh, cái môi đều run rẩy.
Nghê Sương thì tốt hơn một chút, vì đại bộ phận lực lượng của Lâm Thiết Sơn đều dùng ở trên người thanh niên thấp gầy, cho nên nàng chỉ bị trật khớp tay.
Chỉ mới đối mặt mà hai võ giả cấp ba của Võ quán Hồng Xuyên đều bị thương ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Lâm Thiết Sơn cường đại khủng bố như vậy ép cho tất cả mọi người cơ hồ thở không ra hơi.
“Còn ai nữa không?” Lâm Thiết Sơn lắc lắc cổ, mỉm cười quét mắt nhìn đám người của Võ quán Hồng Xuyên, hỏi.
Bất cứ ai bị ánh mắt hắn quét qua thì đều sợ hãi cúi đầu, không ai dám đối mặt.
Lồng ngực của Nghê Hồng Xuyên kịch liệt phập phồng, hắn chậm rãi đứng lên, gằn từng chữ nói ra: “Đủ rồi...... Không phải các ngươi muốn để cho võ quán Hồng Xuyên chúng ta đóng cửa sao? Được, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi. Hiện tại ta liền đi tới hiệp hội võ giả hủy bỏ tư cách võ quán."
Nghê Hồng Xuyên nói ra những lời này thì cả người hắn phảng phất như già nua mười tuổi, ngay cả lưng cũng còng xuống.
“Cha!” Vành mắt Nghê Sương đỏ lên, sự tự trách và áy náy dâng lên trong lòng nàng như thủy triều.
Tất cả mọi người ở võ quán Hồng Xuyên đều trở nên ủ rũ, vẻ mặt thê lương.
Lâm Thiết Sơn nhận thấy mục đích của mình đã đạt được liền mở miệng cười nói: "Nghê quán chủ có nhân phẩm thế nào thì ta vẫn rất tin tưởng. Nếu đã như vậy thì ta liền dẫn người về trước."
“Chờ một chút.” Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói từ trong đám người truyền ra.
Mọi người lập tức sửng sốt, theo bản năng nhìn lại.
Bọn họ liền thấy một vị thiếu niên có dáng người cân đối cao ngất, làn da trắng nõn, tướng mạo tuấn mỹ đi ra.
"Võ quán đang hoạt động tốt tự nhiên lại không mở nữa là sao? Vậy về sau ta phải đi đâu để rèn luyện đây?" Thiếu niên nhìn Nghê Hồng Xuyên một cái, thản nhiên nói.
Nghê Hồng Xuyên mang liền vẻ mặt kinh ngạc, không biết nói gì.
Nghê Sương vừa liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của thiếu niên này, cả kinh nói: "Lục Thánh!”
Lục Thánh gật đầu với Nghê Sương.
Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người ở đây đều hội tụ trên người Lục Thánh với biểu lộ kỳ dị.
“Thì ra hắn chính là Lục Thánh!”
“Chính là hắn đã hại võ quán chúng ta lưu lạc đến nước này!”
Đám người của võ quán Hồng Xuyên lập tức xôn xao lên, nghị luận rất sôi nổi, có nhiều người đã trợn mắt nhìn Lục Thánh, dường như đem hết thảy trách nhiệm đều đổ lên đầu hắn.
Cho dù là Nghê Hồng Xuyên sau khi biết được thân phận của Lục Thánh thì cũng mang vẻ mặt phức tạp.
Lâm Thiết Sơn thì lại là hai mắt tỏa sáng, đánh giá Lục Thánh một chút, nói: "Thì ra ngươi chính là vị thiếu niên thiên tài võ đạo kia! Lục tiểu huynh đệ đang lo lắng sau khi võ quán Hồng Xuyên đóng cửa sẽ không có chỗ tu hành sao? Ngươi không cần lo lắng, võ quán Thiết Sơn chúng ta tùy thời hoan nghênh ngươi tới."
Lâm Thiết Sơn chỉ vào Nghê Hồng Xuyên cùng thanh niên thấp gầy quỳ một chân trên mặt đất, cười nói:
"Ngươi cũng thấy rồi đó, võ quán Hồng Xuyên đều là một đám phế vật, ngay cả một chiêu của ta cũng không tiếp nổi. Loại võ quán này có thể dạy ngươi cái gì chứ? “
“Nếu ngươi đến võ quán Thiết Sơn chúng ta thì ta có thể tự mình dạy ngươi Thiết Sơn bí kỹ, tuyệt đối không tàng tư."
“Thiết Sơn bí kỹ sao?” Lục Thánh tựa hồ có chút hứng thú, hỏi.
Lâm Thiết Sơn thấy vậy liền vội vàng rèn sắt khi còn nóng mà nói ra: "Thiết Sơn bí kỹ chính là công pháp bất truyền của võ quán Thiết Sơn chúng ta. Sau khi luyện thành sẽ hoành tảo vô địch.”
Lâm Thiết Sơn vỗ ngực, tự tin mà khoe khoang: Cũng không phải là ta khoác lác. Trong cùng cấp không có mấy người có thể phá được phòng ngự của ta. Nghê Hồng Xuyên không được, những người khác cũng không được.”
Nghê Hồng Xuyên sắc mặt có chút khó coi, nhưng lại vô lực phản bác.
Vừa rồi Lâm Thiết Sơn đã triển lộ ra thực lực, phòng ngự của hắn cứng như sắt, khí thế nặng như núi, xác thực không phải là Nghê Hồng Xuyên hiện tại có thể địch nổi.