"Ta thật không hiểu nổi ngươi mỗi ngày đều ngủ thẳng đến 8, 9 giờ mới rời giường, mà lại ban ngày còn thường thường chợp mắt, nhưng vì cái gì thực lực võ đạo của ngươi lại có thể cao như vậy? Thật không hợp lý a!" Lục Khinh Hòa không phục mà lầm bầm.
Lục Thánh ưu nhã nuốt xuống một miếng bánh bao, thản nhiên nói: "Đây là thiên phú, ngươi không học được.”
Lục Khinh Hòa lườm hắn hai cái.
“À đúng rồi, lão ca.” Lục Khinh Hòa bỗng nhiên nhớ tới cái gì mà tò mò hỏi: "Trường cấp ba của ta sẽ lập tức cho nghỉ học và thống nhất về nhà tự học, còn trường của ngươi không có sao?"
Lục Thánh lắc đầu, nói: "Không rõ lắm, nhưng chắc cũng sắp rồi. Nghỉ học hẳn là thống nhất toàn thành phố.”
"Đã bao lâu rồi ngươi không đi học?" Lục Khinh Hòa đột nhiên hỏi.
Lục Thánh dừng động tác trên tay lại, suy nghĩ một chút, nói: Rất lâu rồi, hôm nay ta sẽ đi học một chuyến.”
…
“Bác tài, đi tới Tam Trung.”
Ăn xong điểm tâm, Lục Thánh bắt taxi đi tới trường Tam Trung Bạch Hà.
Lời nói của Lục Khinh Hòa đã nhắc nhở hắn gần tới ngày thi và trường học sắp cho nghỉ học.
Nếu như hắn lại không đến trường một chuyến thì ngày sau muốn gặp một số người sẽ rất khó có cơ hội nữa.
Xe taxi dừng lại ở cửa trường Tam Trung, Lục Thánh trả tiền xe rồi xuống xe.
Lúc này đã sớm đi qua giờ vào lớp, cho nên cổng trường có vẻ dị thường trong trẻo nhưng lại có vẻ lạnh lùng trống trải.
Lục Thánh đi tới phòng bảo vệ nhỏ bên cạnh cửa chính và gõ cửa sổ, bên trong thò ra nửa cái đầu.
“Đến muộn mấy giờ rồi? Tự mình gọi điện thoại kêu chủ nhiệm lớp tới nhận người đi.”
“Bác à, lúc trước ta xin nghỉ, hôm nay mới về trường.”
“Hả?” Bác bảo vệ khoác áo khoác quân đội từ trong phòng bảo vệ đi ra, trong tay còn cầm một quyển sổ nhỏ.
“Lớp nào?”
“Lục Thánh lớp 12 - 5, chủ nhiệm lớp là Hồng Kiến Quân.”
“Lớp 12...... 5, Lục...... Thánh.” Động tác trên tay bác bảo vệ bỗng nhiên dừng lại, giương mắt xuyên thấu qua kính lão trên sống mũi cẩn thận quan sát Lục Thánh.
“Ngươi nói ngươi tên gì? Lục Thánh? Là Lục Thánh sao?”
“Đúng vậy.”
Thấy Lục Thánh gật đầu, lại nhìn tướng mạo khí chất của Lục Thánh, khuôn mặt già nua của bác bảo vệ trong nháy mắt trở nên kích động.
“Ngươi chính là Lục Thánh ư? Là thiên tài võ đạo được lên TV sao? Trường Tam Trung chúng ta...... Ngươi chờ một chút, để ta đi gọi điện thoại.”
Lời còn chưa dứt thì bác bảo vệ đã nhanh chóng chui trở về phòng bảo vệ, chỉ lưu lại Lục Thánh mang vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở cổng trường.
“Bác à, ngươi cứ để cho ta vào trước đi.”
...
Lúc này tại lớp 12 - 5, giờ toán, chủ nhiệm lớp Hồng Kiến Quân đang ở trên bục giảng phun nước miếng tứ tung, các học sinh phía dưới đều buồn ngủ.
"Ta nói với các ngươi đừng xem thường thành tích văn hóa. Ta biết các ngươi rất nhiều người đều là ghi danh vào Võ Đại, nhưng các ngươi đừng quên thành tích văn hóa cũng tính vào điểm của Võ Đại."
“Có đôi khi khả năng chỉ kém một phần như vậy mà các ngươi lại thất bại việc tiến vào Võ Đại mà mình ngưỡng mộ trong lòng.
Điểm này đổi thành giá trị khí huyết thì các ngươi có thể phải tốn mấy tuần thậm chí mấy tháng đi rèn luyện. Nhưng nếu như ở văn hóa thì đó lại là mấy cái chuyện lớn!”
"Khi nào thì tan học?" Dưới bục giảng, một nam sinh đeo kính, trắng trẻo gầy gò ỉu xìu than thở một câu, sau đó đưa tay chọc chọc một tiểu mập mạp ngồi bên cạnh.
“Lưu Khải Minh, tan học có lên mạng không? Ta sắp bạch kim rồi.”
Tiểu mập mạp quay đầu, lắc đầu nói: "Ta không đi, các ngươi đi đi, ta sau khi tan học phải đi học thêm."
“Sao gần đây ngươi lại cố gắng như vậy? Không giống ngươi nữa rồi.”
“Người anh em, sắp thi đại học rồi nên ta thật không muốn sau khi tốt nghiệp phải đến công trường chuyển gạch a.”
“Không đến mức đó đâu.”
Nam sinh trắng gầy vừa định nói vài câu, trên bục giảng lại truyền đến âm thanh lạnh như băng của chủ nhiệm lớp Hồng Kiến Quân.
“Chu Tinh Cát, Lưu Khải Minh, hai ngươi đứng lên cho ta!”
Nam sinh trắng gầy cùng tiểu mập mạp lập tức mang sắc mặt khổ sở, lề mề đứng lên.
Bọn họ vốn tưởng rằng tránh không được chủ nhiệm lớp răn dạy giáo dục, nhưng lại chưa từng nghĩ cửa phòng học bỗng nhiên có người vẫy tay với chủ nhiệm lớp.
Hồng Kiến Quân trừng mắt liếc hai người một cái rồi liền nhanh chóng đi ra ngoài.
“Oa, vận khí tốt, lãnh đạo trường tới thật đúng lúc.” Nam sinh trắng gầy mặt mày hớn hở, nói.
Lưu Khải Minh trừng mắt, oán giận nói: "Còn nói gì nữa, sau này ngươi đừng tìm ta nói chuyện trong giờ học nữa a.”
"Không còn mấy tiết giảng nữa, sắp nghỉ học rồi mà."
“Đúng vậy, sắp nghỉ học rồi.” Bên cạnh lập tức có người tiếp lời.
“A, rốt cục cũng được nghỉ học rồi!”
“┗|'O| ┛ ngao~~ ”
Trong chốc lát, cả lớp đều trở nên ồn ào.
Lúc này, chủ nhiệm lớp Hồng Kiến Quân đi ra ngoài nói chuyện với lãnh đạo rất nhanh đã trở về.
Phòng học lớn như vậy trong nháy mắt liền yên tĩnh.
Mấy phần tử nghịch ngợm vừa mới làm ầm ĩ vui vẻ thì lại rụt đầu rụt cổ, hận không thể nhét đầu vào trong bàn học.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người là Hồng Kiến Quân một chút ý tức giận cũng không có, ngược lại còn mặt mày hớn hở, trên mặt tràn đầy vẻ kích động cùng vui sướng.