“Có phải thăng cấp tăng lương rồi không?” Chu Tinh Cát nhỏ giọng nói thầm một câu.
Lưu Khải Minh bên cạnh đưa cho hắn hai cái trừng mắt ra hiệu.
"Các bạn học sinh, tiết học này tạm dừng, mọi người chuẩn bị một chút." Hồng Kiến Quân bỗng nhiên hô lên.
“Thì ra là lãnh đạo muốn tới thị sát.” Chu Tinh Cát khẳng định suy đoán.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hồng Kiến Quân lại khiến cho cả lớp lâm vào một mảnh an tĩnh quỷ dị.
“Bạn học Lục Thánh của lớp chúng ta sắp tới rồi.”
Nói xong Hồng Kiến Quân cũng mặc kệ bọn họ mà xoay người chạy ra khỏi phòng học.
Một giây sau, toàn bộ lớp học liền bạo phát ra một trận tiếng thảo luận kịch liệt, tất cả mọi người đều sôi trào.
“Đậu phộng! Ta không nghe lầm chứ? Lục Thánh về lớp sao?”
“Chắc không phải trở về đi học a, bởi vì sắp nghỉ học mà hắn còn về làm gì, nhất định là về có việc rồi.”
"Hắn trở về vì đặc biệt đến thăm chúng ta sao?”
"Trời ạ, ta còn tưởng rằng ta rốt cuộc không thể gặp lại hắn. Ta nghe nói Lục Thánh được hội trưởng của hiệp hội võ giả thu làm quan môn đại đệ tử, mỗi ngày hắn đều khắc khổ tu luyện tại cao ốc của hiệp hội võ giả để chuẩn bị trùng kích Tông Sư cảnh!"
"Ta nghe nói thị trưởng còn muốn đem thiên kim tiểu thư nhà mình gả cho Lục Thánh. Nhưng Lục Thánh lại muốn chuyên tâm tu hành võ đạo để chuẩn bị thi đại học cho nên đã cự tuyệt!"
“...”
“Ký tên! Khó khăn lắm mới gặp Lục Thánh một lần, ta nhất định phải tìm hắn ký tên!”
“Bạn học Lục Thánh của ta đâu, bạn học Lục Thánh của ta đâu rồi?”
“Khốn kiếp, ta phải đi tìm bài thi có điểm cao nhất để Lục Thánh ký tên, sau đó treo lên tường nhà.”
“...”
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng học lớn như vậy mà vô cùng ồn ào, loạn thành một bầy, ai ai cũng đều kích động.
“Lục Thánh sắp tới rồi sao......” Lưu Khải Minh sững sờ ngồi yên trên ghế vài giây, sau đó hắn đột nhiên phản ứng lại mà vội vàng đi tìm, tuy rằng hắn cũng không biết mình muốn tìm cái gì.
Mười phút sau, nam sinh đứng ở cửa lớp tìm hiểu tin tức nhanh chóng chạy về và ra dấu tay.
“Đến rồi, đến rồi!”
Toàn bộ học sinh trong lớp lập tức an tĩnh lại, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, thắt lưng mỗi một người đều thẳng tắp, cái cổ duỗi dài, đầu đều nghiêng về phía cửa phòng học. Trên mặt bọn họ là sự hưng phấn, kích động, chờ mong.
Lưu Khải Minh cũng đang nhìn xem xung quanh, chờ mong bóng người nào đó xuất hiện.
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đã nhìn thấy một một người đang bị đám người vây quanh bước nhanh tới lớp.
Chủ nhiệm lớp Hồng Kiến Quân, giáo viên thực chiến Chung Chấn Quốc, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm,......
Lãnh đạo trong trường hầu như đều đến, trên mặt mỗi người bọn họ đều treo đầy nụ cười, tư thái dễ gần, bình dị gần gũi.
Mà người được đám người vây quanh tại trung tâm lại là một thiếu niên cùng tuổi bọn họ, thân cao một mét tám mấy, dáng người rắn chắc. Sống mũi của thiếu niên này cao thẳng, đôi mắt sáng quắc như sao, làn da trắng nõn.
Tuy rằng chỉ là trang phục đơn giản gồm áo thun trắng cùng quần âu màu đen, nhưng hắn lại làm cho người ta có một loại cảm giác như là minh tinh thần tượng trên ti vi, là nam chính trong truyện tranh, giơ tay nhấc chân đều có loại phong thái cùng khí chất nói không nên lời.
Mặc dù hắn bị một đám nhân vật lãnh đạo lớn tuổi hơn hắn rất nhiều vây quanh, nhưng khí tràng vẫn cường đại như cũ, tựa như mặt trời chói mắt nóng rực.
Các học sinh đều nhìn ngây người, rất nhiều nữ sinh hai mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, tựa hồ có từng ngôi sao nhỏ trong mắt sắp nhảy ra.
Vẻ mặt Lưu Khải Minh đã trở nên hoảng hốt, bởi vì thiếu niên tuấn mỹ tỏa ra hào quang khắp bốn phía kia cùng người bạn bình thường trong trí nhớ của hắn như hai người khác nhau.
Lưu Khải Minh cảm thấy dường như có cái gì đó đang nhanh chóng rời xa hắn, biến mất một cách hoàn toàn không bắt lại được.
“Các bạn học sinh mau hoan nghênh Lục Thánh đồng học trở về nào!” Chủ nhiệm lớp Hồng Kiến Quân bước lên bục giảng, mặt mày hồng hào lớn tiếng nói.
Phía dưới các học sinh ngơ ngác sửng sốt vài giây, sau đó liền bộc phát ra một trận tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay hoan hô kịch liệt.
Lục Thánh có chút xấu hổ mà bất đắc dĩ đứng ở trên bục giảng. Hắn vốn chỉ muốn quay về trường học nhìn thoáng qua chứ chưa từng nghĩ sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Lục Thánh cũng không phải là lãnh đạo, hắn chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.
Lục Thánh suy nghĩ một chút rồi giơ một tay lên ra hiệu, phòng học đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Các bạn học sinh thậm chí cũng không có phát hiện trên người Lục Thánh tựa hồ mang theo ma lực đặc thù nào đó có thể làm cho người ta theo bản năng mà muốn nghe theo.
Lục Thánh quay đầu nhìn về phía Hồng Kiến Quân, nói: “Hồng lão sư, ta nghĩ cuối cùng lại lên một tiết văn hóa khóa được chứ?"
Ách......
Hồng Kiến Quân sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt chữ điền của hắn rất nhanh liền nóng lên, kích động đến gần như nói năng lộn xộn.
“Có thể… Đương nhiên có thể.”
“Cảm ơn Hồng lão sư.”
Lục Thánh đi xuống bục giảng, tìm về chỗ ngồi của mình.
Hắn thấy Lưu Khải Minh ngơ ngác nhìn mình mà hướng đối phương cười cười.
Thời gian kế tiếp, cả người Hồng Kiến Quân tựa hồ trẻ lại hai mươi tuổi, hắn ở trên bục giảng ăn nói du dương, tay chân cùng làm, tạo ra một tiết học xuất sắc nhất trong kiếp giáo viên của hắn.
Mà các bạn học sinh trong lớp cũng chưa bao giờ nghiêm túc nghe giảng như thế.
Tiếng chuông tan học vang lên, những học sinh lớp khác đi ra và ngoài ý muốn nhìn thấy lớp 12 - 5 bên này im ắng lạ thường, chỉ có tiếng giảng bài quanh quẩn ra hành lang.
Hơn nữa tất cả các vị lãnh đạo trường học đều mỉm cười đứng ở cửa nhìn vào.
Đám học sinh tò mò đi tới nên cũng không lâu lắm tin tức Lục Thánh của lớp 12 – 5 trở về trường học liền truyền khắp toàn bộ trường Tam Trung Bạch Hà.
Sau đó cả trường lập tức sôi sùng sục.
...