Căn cứ số 1359 có dụng cụ chuyên kiểm tra tinh thần lực, nhưng đều đặt ở bộ chỉ huy trung tâm nhất của căn cứ.
Vị trí hiện tại của Lục Thánh cách bộ chỉ huy trung tâm khoảng mấy chục km.
Có trời mới biết có bao nhiêu zombie thực lực khủng bố du đãng ở giữa.
Tuy rằng Lục Thánh đã được văn minh võ đạo tuyển định là "Hỏa chủng", nhưng những Zombie này lại không có ký ức, cho nên bọn nó vẫn sẽ đánh hắn.
“Chỉ có thể để sau này rồi nói tiếp.”
Lục Thánh cảm thấy tiếc nuối mà tạm thời buông bỏ ý nghĩ này, sau đó hắn lại thông qua Quang Não để tìm kiếm kỹ xảo chiến đấu của Tinh Thần Niệm Sư.
Kết quả lại hiển thị…
"Quyền truy cập không đủ.”
“Được rồi.” Lục Thánh không còn gì để nói, vì quyền hạn cấp 2 của hắn vẫn còn quá thấp.
"Ta còn phải trở nên mạnh hơn mới được, một mặt có thể tăng lên quyền hạn mở khóa 'Kho Tài Nguyên Hỏa Chủng' để lấy được càng nhiều công pháp kỹ xảo, mặt khác ta cũng có thể đi khiêu chiến Zombie càng mạnh hơn để đạt được trí nhớ truyền thừa càng mạnh."
Lục Thánh âm thầm hạ quyết tâm.
Trước đó hắn muốn tu luyện tinh thần lực thì chỉ có thể dựa vào Ý Niệm Thủy Tinh Quan.
Đương nhiên hắn cũng có thể tự mình thử đi nghiên cứu một chút.
Nếu như hắn may mắn mà có thể xử lý một tên Zombie khi còn sống là tinh thần niệm sư, rồi kế thừa trí nhớ của nó thì càng tốt.
…
Lục Thánh đi đường sắt cao tốc từ Thành phố Thụ Hải đến tỉnh Đông Ninh.
Tại vị trí hai ghế đối diện đang ngồi hai nam hai nữ, nhìn qua đều phi thường trẻ tuổi.
“Nếu không phải ba mẹ ta buộc ta đi theo lớp bổ túc và nói lão sư là võ giả cấp năm đỉnh phong, vậy ta thật đúng là không muốn đi qua đó học."
“Dù sao giá trị hp của ta cũng đã đột phá 1.3 rồi, trước khi thi đại học đạt tới võ giả cấp 1 tiêu chuẩn đều rất nhẹ nhàng.”
“Nhưng nếu như có thể làm cho thực lực của ta trở nên mạnh hơn một chút thì cớ sao mà không làm chứ? Các ngươi nói đúng không?”
Trên ghế ngồi, một nam sinh có diện mạo bình thường, mặc một thân hàng hiệu đang lải nhải.
Nữ sinh hơi béo, mặt tròn đeo kính ngồi đối diện hắn lien tục gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ sùng bái nhè nhẹ.
Mà cô gái ngồi bên cạnh hắn thì lại mang vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt nàng thậm chí còn có vẻ phiền chán không ngừng hiện lên.
Lý Ý Hàm đã sắp phiền chết bởi vì tên nam sinh này đã siêu việt các phương diện của nàng rồi.
Giống như giá trị hp 1.3 đi học bổ túc với một vị võ giả cấp năm là vô cùng trâu bò, trực tiếp lên làm thượng nhân.
Nếu như nói đối phương không chủ động nhắc tới mà nàng vô tình biết được, vậy có lẽ Lý Ý Hàm còn có thể có vài phần kính trọng đối với nam sinh này.
Nhưng loại chuyện này mà hắn cứ lật qua lật lại khoe khoang thì sẽ chỉ làm cho nàng phản cảm gấp bội.
Tuy nhiên Lý Ý Hàm lại không tiện bảo đối phương câm miệng, nàng chỉ có thể lựa chọn yên lặng chịu đựng. Nhưng cho dù gặp phải ruồi bọ khiến người ta chán ghét như vậy mà Lý Ý Hàm cũng không quá hối hận khi ngồi trên chuyến tàu cao tốc này.
Lý do là vì có một nam sinh khác rất đẹp trai đang ngồi đối diện với nàng.
Nam sinh kia cùng lên xe với Lý Ý Hàm, hắn ngồi ở vị trí đối diện và gần cửa sổ, tuổi tác nhìn qua không kém nàng bao nhiêu.
Nam sinh kia tựa đầu vào cửa sổ để ngủ, cho nên Lý Ý Hàm có thể không kiêng nể gì mà đánh giá đối phương.
Làn da nam sinh kia rất trắng, chất da nhẵn nhụi, nhưng không có nửa điểm mùi vị của tiểu bạch kiểm. Bởi vì thân thể hắn phi thường cường tráng, dương cương chi khí.
Sống mũi nam sinh kia cao thẳng, lông mày khắc sâu, làm cho người ta có một loại mỹ cảm như đao gọt rìu xây mà thành vậy.
Hắn vừa vặn là loại người mà Lý Ý Hàm thích nhất.
Chính là vì sự tồn tại của nam sinh này mà Lý Ý Hàm mới có thể chịu đựng được con "Ruồi bọ" bên cạnh lải nhải ồn ào chứ không có lựa chọn đổi chỗ ngồi.
Ngay khi Lý Ý Hàm lẳng lặng thưởng thức "Thịnh Thế mỹ nhan" của đối phương, tàu cao tốc chạy với tốc độ cao hơi chấn động một chút, nam sinh dựa vào cửa sổ để ngủ kia nhúc nhích một chút rồi chậm rãi mở mắt ra.
Lý Ý Hàm vốn định lập tức dời ánh mắt đi, nhưng đôi mắt đối phương đột nhiên mở ra lại hấp dẫn nàng.
Đó là đôi mắt như thế nào?
Lý Ý Hàm thề rằng, nàng lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một đôi mắt đẹp như vậy.
Nó trong suốt như thủy tinh, không chứa một chút tạp chất, lại còn thâm thúy như tinh không. Ở trung tâm con ngươi phảng phất như đang ẩn chứa ánh sáng kỳ dị.
Đôi mắt nam sinh kia giống như là hai vòng xoáy màu đen, để cho tâm thần của Lý Ý Hàm bị hút vào từng chút một.
"Ngươi ổn chứ?"
Lý Ý Hàm mãnh liệt phục hồi tinh thần lại, thình lình phát hiện vị nam sinh có tướng mạo tuấn mỹ đã tiến đến trước mặt mình hỏi thăm.
“A...... Ta không sao, không sao hết. Chỉ là suy nghĩ đến xuất thần mà thôi……” Khuôn mặt Lý Ý Hàm trong nháy mắt liền đỏ bừng, hoảng loạn giải thích, cảm giác bên tai đều nóng lên.
Mắc cỡ chết ta rồi! Ta nhìn chằm chằm người ta như vậy thì người ta sẽ không cho rằng ta là hoa si chứ?
Lý Ý Hàm âm thầm kêu rên, nàng hận hiện tại dưới chỗ ngồi của tàu cao tốc không thể đột nhiên toát ra một cái khe nứt để cho mình chui vào.