“Không có việc gì là tốt rồi.” Lục Thánh thở phào nhẹ nhõm, nói.
Hắn vừa mới thoát ly mộng cảnh, tinh thần lực đang tu luyện còn chưa kịp hoàn toàn thu hồi, không biết đối với người bình thường sẽ có ảnh hưởng gì không.
"Xin chào, ta là Hoàng Viện, chúng ta đang nói chuyện phiếm, ngươi cũng là người của Thụ Hải sao?" Nữ sinh mặt tròn ngồi ở bên cạnh chủ động cùng Lục Thánh chào hỏi, tạm thời giảm bớt Lý Ý Hàm xấu hổ.
Lục Thánh đối với loại tọa đàm trên đường sắt cao tốc này cũng không quá quan tâm, nhưng vẫn lễ phép lắc đầu, nói: "Ta tên là Lục Thánh, không phải là người Thụ Hải, ta là người của Bạch Hà sát vách.”
“Trách không được nghe khẩu âm của ngươi không giống người bản địa Thụ Hải.” Nam sinh bên người Lý Ý Hàm cũng đáp lời: "Ta gọi là Lưu Phong, trường Nhất Trung Thụ Hải, giá trị hp 1.3."
Nói xong một câu cuối cùng, nam sinh tên Lưu Phong này bất giác nâng cằm, lộ ra vài phần kiêu ngạo nhàn nhạt.
Đối với loại người đem giá trị hp treo ở bên miệng này Lục Thánh cho rằng cùng loại với người đeo dây chuyền vàng to bằng ngón trên đầy cổ, bởi vì bọn hắn sợ người khác không biết mình là nhà giàu mới nổi.
Nhưng xuất phát từ lễ phép nên Lục Thánh vẫn gật đầu với đối phương.
Lúc này Lý Ý Hàm cũng từ trong ngượng ngùng khôi phục lại, đỏ mặt nhỏ giọng nói một câu: "Ta tên là Lý Ý Hàm, trường Nhị Trung Thụ Hải.”
“Ha ha ha, vậy chúng ta thật sự là hữu duyên, tuổi cũng không kém nhiều lắm, còn vừa vặn ngồi chung một chuyến tàu cao tốc đi tới tỉnh Đông Ninh."
“Ta học lớp bổ túc là do một cái lão giáo đầu thực lực cấp năm mở ra, nghe nói hắn đã đào tạo ra vài vị trạng nguyên."
“...”
Lục Thánh cố nén im lặng, thành thật trả lời: "Ta đi tham gia trại huấn luyện, lúc trước ta làm việc ở Thụ Hải.”
Lý Ý Hàm cùng Hoàng Viện cũng đem mục đích của mình nói ra một lần.
Kỳ thật mục đích của bốn người cũng không kém nhau nhiều lắm, không phải đi bổ túc thì cũng là đi đặc huấn, dù sao đều là gần tới tuổi thi tốt nghiệp trung học, do đó tất cả đều quan tâm đến giá trị hp.
Trong cuộc nói chuyện phiếm kế tiếp, Lưu Phong tự nhiên tiếp quản quyền chủ đạo đề tài. Hắn tựa hồ đối với Lý Ý Hàm rất có ý nghĩ nên một mực cố gắng khiến cho Lý Ý Hàm chú ý.
Đương nhiên, sử dụng lời nói là thủ đoạn vụng về, đừng nói là Lý Ý Hàm, ngay cả Lục Thánh cũng không muốn nhìn thẳng Lưu Phong.
Cũng chỉ có Hoàng Viện là đơn thuần nhất trong bốn người nghe đến say sưa, thường thường phát ra tiếng tán thưởng sùng bái cùng hâm mộ.
Bởi vì tàu cao tốc đã sắp đến trạm nên hắn không tiện lại tiến vào mộng cảnh, Lục Thánh cảm thấy nhàm chán khi nghe Lưu Phong lải nhải khoác lác mà nhìn chằm chằm vào Lý Ý Hàm ngồi đối diện hắn, trong lòng hắn ảo tưởng lúc này trên đầu Lý Ý Hàm đang không ngừng toát ra độ hảo cảm đối với Lưu Phong
-1
-1
...
Cuối cùng âm thanh gợi ý dễ nghe tàu cao tốc đã đến trạm vang lên.
Thành phố Đông Ninh, tỉnh Đông Ninh.
Phù......
Đi xuống tàu cao tốc, Lục Thánh thở ra một hơi thật dài.
Trong toa tàu cao tốc quá ngột ngạt, ngồi quá lâu sẽ không thoải mái lắm.
“Ý Hàm, ngươi đón xe sao? Lớp học bổ túc của ta có xe riêng tới đón, ta có thể cho xe tiện đường tiễn ngươi.” Sau khi xuống xe, Lưu Phong tiếp tục lấy lòng Lý Ý Hàm, hắn thậm chí còn chiếu cố đến Lục Thánh cùng Hoàng Viện, tuy rằng ngữ khí nghe không quá tình nguyện. “Hai người các ngươi cũng có thể cùng lên xe.”
Lý Ý Hàm cũng không cảm kích, quyết đoán cự tuyệt: "Quá phiền toái, không cần.”
"Không phiền toái đâu Ý Hàm, nếu không chúng ta thêm bạn trước nhé."
Hai người Lục Thánh cùng Hoàng Viện nhìn Lưu Phong giống như một tên liếm chó đang truy đuổi nữ thần trong phim thần tượng hạng ba vậy.
Bốn người đi tới cửa ga tàu cao tốc, nơi này đang đỗ rất nhiều xe tư nhân cùng xe taxi, còn có một ít xe buýt tổ chức thành đoàn.
Trong đó có một chiếc xe khách thương vụ tạo hình rất độc đáo, trên thân xe treo biểu ngữ "Trại huấn luyện thiên tài chuyên dụng" đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người.
Vì biểu hiện mình bác học, Lưu Phong chủ động giải thích với đám người Lục Thánh: "Các ngươi nhìn thấy chiếc xe kia không? Nếu như ta không đoán sai, chiếc xe này chính là xe khách đưa đón học viên chuyên dụng của trại huấn luyện thiên tài tại tỉnh Đông Ninh."
Hoàng Viện tò mò hỏi: "Trại huấn luyện thiên tài là cái gì?"
Lưu Phong lắc đầu nói:
"Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết đó là một cái trại huấn luyện rất trâu bò, tụ tập toàn bộ võ đạo thiên tài của tỉnh Đông Ninh, mỗi cái thành phố trong tỉnh có thể tham gia không vượt qua mười người.”
“Sát vách lớp học của ta có một vị đại lão giá trị hp đã phá 1.5, kém không nhiều đã đạt tới võ giả cấp 1 tiêu chuẩn, nhưng cứ như vậy còn bị rớt.”
Lưu Phong dùng ngữ khí vô cùng hâm mộ mà cảm thán tự đáy lòng: "Nói tóm lại một câu, người có thể tiến vào cái trại huấn luyện thiên tài này đều là võ đạo thiên tài đứng đầu nhất, trâu bò đến mức được gọi là nhân vật thần cấp."
“Oa......” Trong miệng Hoàng Viện phát ra tiếng thán phục nồng đậm.
Ngay cả Lý Ý Hàm cũng bị gợi lên hứng thú, trên mặt nàng lộ ra vẻ tò mò mê mẩn.
Lúc này Lưu Phong liếc qua Lục Thánh, thấy Lục Thánh trầm mặc không lên tiếng mà đột nhiên trong lòng khẽ động.
"Lục Thánh, ngươi tới Đông Ninh không phải cũng là để tham gia trại huấn luyện sao? Xe chuyên dụng của trại huấn luyện của ngươi đâu rồi?"
Vừa mới giới thiệu xong một trại huấn luyện trâu bò, ngay sau đó lại hỏi trại huấn luyện của Lục Thánh, đây rõ ràng là có vài phần ý tứ chế nhạo ở bên trong.
Lưu Phong chính là cố ý làm vậy.
Ai bảo tiểu tử tên Lục Thánh này lớn lên đẹp trai như vậy, toàn bộ đường đi Lý Ý Hàm xinh đẹp đều len lén nhìn chằm chằm hắn!
Để ta chơi hắn một vố!
Lưu Phong thầm nghĩ trong lòng.
…