Bình ngọc như vậy, đan dược chứa đựng tự nhiên không phải chuyện nhỏ.
Thanh Linh Đan màu bích lục, mang theo mùi thơm thoang thoảng.
Chỉ ngửi một cái, Mộ Thương Long liền cảm giác tinh thần chấn động:
- Xem ra ngươi gặp phải kỳ nhân chân chính rồi!
- Mời Mộ sư phụ dùng thuốc.
Phương Tịch đi tới sau lưng Mộ Thương Long, một tay chặn ở trên lưng đối phương.
Nếu làm chuột bạch, mình tự nhiên cần quan sát chi tiết quá trình.
Bằng không làm sao nói thí nghiệm?
- Ha ha... Đến đây đi!
Mộ Thương Long không để ý lắm, dù sau hắn đã tự nhận chắc chắn phải chết, tự nhiên nhìn rất thoáng.
Lúc này nuốt Thanh Linh Đan vào, bắt đầu yên lặng cảm thụ dược lực.
- Hả?
Phương Tịch quan sát, vẻ mặt cũng hơi biến ảo.
Một nén hương thời gian sau.
Vẻ mặt Mộ Thương Long trở nên thống khổ, mở miệng phun ra một đoàn máu đen.
Xì xì!
Tảng đá xanh bên giường hiện ra vết tích bị ăn mòn.
Vẻ mặt thống khổ của Mộ Thương Long lại trở nên ung dung, chú ấn chậm rãi tan biến.
- Ai...
Phương Tịch thu tay về, nhìn ngoài cửa sổ, biểu hiện cực kỳ nghiêm nghị.
- Ta cảm thấy thân thể tốt hơn, vị trí bụng dưới ấm áp, cảm giác tê dại đã biến mất.
Mộ Thương Long vén chăn đứng lên, sắc mặt vui mừng.
- Đáng tiếc, đan dược kia chỉ có thể áp chế chú lực, không thể thanh trừ dư độc... Có lẽ mấy tháng, hoặc mấy năm sau, sẽ ngóc đầu trở lại, đến thời điểm ăn linh đan này, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Phương Tịch lại lắc đầu.
Cấp bậc của Thanh Linh Đan quá thấp, nếu là Vạn Linh Đan cấp một thượng phẩm, có lẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Cùng lúc đó, đáy lòng hắn cũng sinh ra cảnh giác.
Đây không phải độc của bản thể Yêu Ma Thụ, mà là chú lực tàn dư của khôi lỗi dưới trướng, cũng đã khó chơi như vậy.
Thế giới này, ẩn giấu nguy hiểm cực lớn!
Mình vẫn phải cẩn thận một chút.
- Mấy năm sao? Đã đủ rồi.
Mộ Thương Long cười khổ nói:
- Lấy tình huống của chúng ta, có thể sống đến ngày thứ hai hay không đã khó nói.
Có thể thấy, người này nhìn rất rõ ràng tình cảnh hiện nay.
Cái gọi là chờ Yêu Ma tự mình rút đi, bất quá chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Khả năng càng lớn, là tất cả mọi người bị vây chết ở trong thành Hắc Thạch!
So sánh với đó, tử kiếp mấy tháng mấy năm sau mới bạo phát, căn bản không tính là cái gì.
- Cũng được... Mộ sư phụ thông suốt liền tốt.
Phương Tịch mỉm cười:
- Ta còn có một chút vấn đề trên võ học, muốn thỉnh giáo sư phụ.
- Ngươi là muốn hỏi sau chân lực nên làm sao tiến bộ?
Mộ Thương Long nhắm mắt lại:
- Rất đáng tiếc... Vừa thành chân lực, sẽ không cách nào thay đổi, cho dù ngươi phế bỏ công pháp, tu luyện cái mới, cũng sẽ có vấn đề khí huyết hỗn loạn sản sinh, mà môn Bạch Vân Chưởng này, cao nhất chỉ là Võ Giả, đến tiếp sau không đường...
- Nói như vậy, ta đã đi tới tuyệt lộ?
Chân phải Phương Tịch duỗi ra.
Ầm!
Một tầng gạch trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
- Hồng Xà Thối?
Mộ Thương Long gật gù, lại lắc đầu:
- Nguyên lai ngươi cũng đi con đường hỗn võ.
- Thoạt nhìn, trước đó có rất nhiều tán tu tu luyện nhiều môn võ học, đột phá cảnh giới chân lực?
Ánh mắt Phương Tịch sáng lên.
Mộ Thương Long suy tư một chút, mới cẩn thận trả lời:
- Võ Giả chúng ta, tự nhiên muốn tiến thêm một bước... Tu luyện võ học xung đột không lớn, cũng là một biện pháp... truyền ngôn nói, đã từng có người tu luyện bảy tám môn võ học, đạt đến trình độ có thể giao thủ với Võ Sư chân kình, nhưng rất nhanh sẽ bị nổ chết...
- Sau chân lực, chính là chân kình?
Phương Tịch nhân cơ hội hỏi vấn đề phương diện võ đạo.
- Chân lực đại thành, lại lấy chân lực rèn luyện lục phủ ngũ tạng, dịch gân đổi tủy, rèn luyện toàn thân, chờ chân kình tự sinh...
Mộ Thương Long cảm khái nói:
- Đáng tiếc... võ học chân kình, đã là mật truyền của tông môn, không phải những võ quán chủ như chúng ta có thể mơ ước.
- Thì ra là vậy, không biết nếu tu luyện võ học chân kình, có thể giải quyết vấn đề chân lực xung đột hay không?
Phương Tịch hiếu kỳ hỏi.
- Đại khái tỉ lệ là không, nhưng tu luyện võ học chân kình, sẽ để võ giả càng mạnh... Còn có thể đột phá cảnh giới hay không, ta cũng không biết.
Ánh mắt của Mộ Thương Long có chút mờ mịt, hiển nhiên vấn đề này đã vượt qua năng lực của hắn.
Dù sao hắn chỉ là một võ quán chủ mà thôi...
Thành Hắc Thạch.
Cửa thành nam.
- Van cầu các ngươi.
- Không thể như vậy!
Một đám người gào khóc, nhìn quần áo tơ lụa trên người, đại khái lúc trước từng là phú hào cùng quan chức.
Bất quá lúc này, bọn họ nhìn từng túi lương thực bị cướp đi, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc trước ma tai bạo phát, bọn họ vận may tránh thoát đợt tấn công thứ nhất, đi theo Nguyên Hợp Sơn trốn đến phụ cận cửa thành nam tị nạn.
Kết quả đến ngày hôm nay, những võ giả Nguyên Hợp Sơn kia lại công nhiên cướp đoạt lương thực của bọn họ!
- Cha ta là phụ tá của Châu Mục Định Châu!