Chương 96: [Dịch] Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Trắng Trợn Không Kiêng Dè 2

Phiên bản dịch 4919 chữ

Lúc này, trong Liệp Yêu Lâu rốt cục đại loạn.

Phương Tịch phá tan cửa sổ nhảy ra ngoài, tùy ý tìm góc chết không ai thấy, kích hoạt Mê Thải Y.

Không bao lâu, tiếng vó ngựa vang lên!

Đầu tiên xuất hiện là một đội kỵ binh, trực tiếp phong tỏa Liệp Yêu Lâu!

Nhiều đội binh lính lập tức phong tỏa, mà cửa thành Tam Nguyên sớm đã đóng.

Sau đó là toàn thành lục soát.

- Ở cổ đại có thể phản ứng nhanh chóng như vậy, thực hiếm thấy... Còn trang bị cung nỏ, Võ Sư bình thường, xác thực khó có thể từ trong quân trận đào mạng.

Phương Tịch cảm khái một tiếng, đi tới trước mặt một võ giả.

Đối phương giống như người mù, chỉ là vẻ mặt tựa hồ có chút nghi hoặc.

- Thân thể di động, vẫn mang theo chút tiếng gió...

Trong lòng Phương Tịch thầm nghĩ, cũng không có quản người Hoàng gia nổi trận lôi đình, rất tùy ý từ trong vòng vây nghênh ngang đi ra ngoài...

...

Đêm khuya.

Hoàng gia.

Gia chủ Hoàng gia Hoàng Nguyên Định sắc mặt âm trầm, cùng một đám thủ lĩnh ở trong đại sảnh, nhìn thi thể bị bao trùm vải trắng:

- Thành Vệ Quân vẫn không bắt được người?

- Lão gia, ngài nên báo thù cho Hi Mai...

Trong phòng, một quý phu nhân khóc đến nước mắt như mưa:

- Hi Mai là đứa trẻ tốt, chỉ ham chơi chút, gia hỏa trời đánh táng tận thiên lương a...

- Được rồi, ngươi lui xuống đi.

Hoàng Nguyên Định nhướng mày, có mấy nha hoàn bước tới, mang phu nhân gào khóc đi.

Lúc này, ngoài phòng khách truyền tới một tiếng nói hào sảng:

- Đại ca!

- Nguyên Đồ... Ngươi đến rồi?

Hoàng Nguyên Định trông thấy một giáo úy mặc khôi giáp tiến vào phòng, khuôn mặt hiện ra vẻ vui mừng:

- Chuyện xảy ra ta đã nghe Liệp Yêu Hội nói, Tiểu Mai xem như đi đêm nhiều rốt cục gặp ma... Nhưng người Hoàng gia ta, không phải dễ giết như vậy.

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt hắn cũng mang theo sát khí.

Người đến chính là một trong tám giáo úy của Định Châu Quân Hoàng Nguyên Đồ, Võ Sư tam bộ, ở toàn bộ Định Châu cũng là một phương cao thủ, quyền cao chức trọng!

Hắn suy nghĩ một chút nói:

- Hung thủ kia tâm tư kín đáo, chỉ sợ còn có bí kỹ ẩn thân... Nhưng không sao, ta đã từ trong quân doanh mang đến một con Cửu Mệnh Ngao... đã có một tia yêu tính, xem như bán yêu. Dựa vào khứu giác, tuyệt đối có thể tìm được người kia!

Tục ngữ có nói... chín chó một ngao!

Cửu Mệnh Ngao là bán yêu, sinh ra liền có tính đặc thù, nhất định phải là chó mẹ một thai chín bào, lại giam chín con chó con chung một chỗ, để chúng nó chém giết lẫn nhau, giống như dưỡng cổ, cuối cùng thắng được, là Cửu Mệnh Ngao chân chính!

Loại chó ngao này, không chỉ khứu giác kinh người, thực lực cũng cực mạnh, có thể so với Võ Giả bình thường.

Dù ở trong Định Châu Quân cũng không nhiều, lần này hiển nhiên Hoàng Nguyên Đồ phải bỏ ra vốn lớn.

Hắn huýt sáo, một con chó ngao giống như sư tử màu đen từ phía sau nhảy ra, tròng mắt màu bích lục giống như thâm uyên, nhìn làm người không rét mà run.

- Hung đồ kia có lưu lại đồ vật gì không?

Hoàng Nguyên Đồ hỏi.

- Hừm, hắn dùng qua một bộ ấm trà.

Hoàng Nguyên Định gật đầu ra hiệu, lập tức có hạ nhân đưa lên một bộ ấm trà.

Hoàng Nguyên Đồ nhìn một chút, bảo Cửu Mệnh Ngao ngửi cốc uống trà.

- Uông uông!

Cửu Mệnh Ngao ngửi một cái, bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa, mở miệng kêu to.

- Chuyện gì xảy ra?

Hoàng Nguyên Định hơi nghi hoặc.

Hoàng Nguyên Đồ biểu hiện lại cực kỳ nghiêm nghị, hơn nữa nghiêm túc:

- Cửu Mệnh Ngao nói... Người kia ở gần đây!

...

Ngoài cửa Hoàng phủ.

- Đây chính là Hoàng gia?

Phương Tịch giải trừ Mê Thải Y, từ trong âm u đi ra, nhìn cửa nhà Hoàng gia cao to, lẩm bẩm.

- Tiểu tử, vẫn đi nhanh một chút, vạn nhất va phải quý nhân, ngươi sẽ phiền phức.

Bên cạnh, một lão trượng cầm đèn nhìn thấy Phương Tịch bất kính như vậy, không khỏi khuyên nhủ.

- Quý nhân?

Phương Tịch cười ha ha, đi vào cửa chính Hoàng phủ.

Cửa này thường thường đóng, chỉ có quý khách đến mới sẽ mở ra.

Mà ở đại môn, thường thường sẽ có mấy ác nô.

Nhìn thấy Phương Tịch lại, lập tức tiến lên, lớn tiếng chửi bậy:

- Không nhìn thấy nơi này là nơi nào sao? Còn không mau cút đi? Muốn ăn đòn sao?

Làm người trông cửa, cái cần nhất chính là ánh mắt.

Những ác nô này tự nhiên nhìn ra, Phương Tịch thân không trang sức, lại không có tôi tớ, tuyệt đối không phải bằng hữu của gia chủ, tự nhiên có thể tùy tiện bắt nạt.

- Ai... còn rất hung?

Phương Tịch trừng ác nô, bỗng nhiên quát:

- Móa... Ngươi dám ra ngoài bước chân trái trước?

- Cái gì?

Ác nô này còn chưa kịp phản ứng, con mắt liền thấy phía sau lưng mình:

- Thi thể không đầu này là ai... thật quen thuộc...

Cái này cũng là ý thức sau cùng của hắn.

Phương Tịch vung tay, kết quả ác nô vây lên đều nện ở trên cửa chính của Hoàng phủ.

Ầm ầm!

Cửa lớn chia năm xẻ bảy, vô số vụn gỗ tung bay.

- Là ai?

- Cái nào không muốn sống?

Một đám hộ viện xông tới, cầm đầu rõ ràng là một Võ Sư!

- Các ngươi... Bước đi lại dám bước chân phải trước, quả thật là phạm kiêng kỵ của ta, đáng chết!

Phương Tịch gào thét, vung ra một quyền!

Bạn đang đọc [Dịch] Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên của Văn Sao Công

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    57

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!