Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Nhưng mà hắn cũng không để ý đến những chuyện này, cái chủ yếu mà hắn dùng chính là điểm tiến hóa, còn về huyết tinh có thể tăng lên bao nhiêu, không liên quan gì đến hắn, dù sao thì có huyết tinh thì dùng, có tăng hay không, hắn hoàn toàn không để ý đến những thứ này.
Dựa vào góc tường, từ từ nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút, sau đó lại ra ngoài săn giết dị thú.
Lúc trước vội vàng quay về, đó là vì không muốn để lão Vương tuyệt vọng quá lâu, bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần là tài nguyên dị thú trong phạm vi này có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn, nhất định phải săn giết thật tốt.
Đồng thời hắn nghĩ đến Trương Dũng, hắn rời khỏi tường rào đi săn giết dị thú, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, Trương Dũng nhất định sẽ biết, tuy rằng hắn và Trương Dũng không gặp nhau nhiều, nhưng gia hỏa này tuyệt đối là hạng người tâm ngoan thủ lạt.
Bây giờ trong mắt mọi người mình là Giác Tỉnh giả, nhưng cũng chỉ là Giác Tỉnh giả cấp một, có khi nào Trương Dũng sẽ có suy nghĩ bóp chết hắn từ trong trứng nước hay không?
Nhất định là có.
Có lẽ đã ra khỏi tường rào cùng với hắn rồi.
…
Cách tòa nhà kia khá xa.
Trương Dũng cũng đang trốn tránh, hắn ta đang tìm kiếm tung tích của Lâm Phàm, chỉ là trong cái huyện thành này mà muốn tìm được Lâm Phàm, cái này có chút khó, chỉ là độ khó này có thể khắc phục được.
Lần này hắn ta ra ngoài không phải để săn giết dị thú, bởi vậy, chỉ cần chú ý đến tình hình xung quanh, chỉ cần có chút động tĩnh, tuyệt đối là do Lâm Phàm gây ra.
Trương Dũng ẩn mình trong bóng tối cười lạnh, có loại âm trầm không thể nào nói được.
Cho dù như thế nào, hắn ta cũng phải đánh chết Lâm Phàm.
Không giết chết Lâm Phàm, trong lòng hắn ta sẽ rất khó chịu, luôn cảm thấy sau này có có nhiều phiền phức hơn.
…
Sáng sớm.
Một tiếng xịch vang lên
Lâm Phàm kinh hoảng mở to mắt ra, hắn nắm đao, chạy đến sân thượng, từ trên lầu nhìn xuống, chỉ thấy có một chiếc xe buýt đang bị đám dị thú vây quanh, đang điên cuồng đụng vào thành xe buýt.
Tuy còn chưa bị lật nghiêng, nhưng tạm thời không có đường lùi.
“Ừm, tình hình thế nào đây, sao đang yên đang lạnh lại có một chiếc xe buýt xuất hiện ở đây.
Lâm Phàm không tùy tiện hành động, mà chỉ lẳng lặng quan sát, có tầm mười con dị thú xuất hiện, đều là dị thú hồng huyết bình thường, nhưng cho dù như vậy, nếu không có Liệp Sát giả, chỉ với đám dị thú bình thường này thôi, cũng đủ khiến mấy người trong xe gặp tai họa ngập đầu.
Xuyên qua cửa sổ xe, hắn phát hiện trong xe có một đám người sống sót, có nam có nữ, ai ai cũng rất bối rối.
“Cứu mạng, ai cứu chúng ta với.”
“Ta không muốn chết.”
“Đừng cắn ta, đừng cắn ta.”
“Hu hu hu…”
Có dị thú phá được cửa sổ, cái miệng to như chậu máu căn người sống trong xe, sau đó hất người đó lên không trung, một tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, rồi bị một đám dị thú chia năm xẻ bảy, dẫn theo một đám dị thú khác đến cướp đoạt.
“Chuyện gì vậy, đang yên đang lành, đám người này tại sao lại lái xe xuất hiện ở đây?”
“Bây giờ cũng chẳng phải là khi tận thế vừa mới bộc phát, đã trôi qua mười năm rồi, nơi có thể ẩn núp đều đã sớm núp rồi, không có ai đang yên đang lành mà lái xe ra ngoài.”
Lâm Phàm không hiểu thao tác trước mắt này.
Rất nhanh, có một bóng người thu hút sự chú ý của Lâm Phàm, đó là một nam tử trung niên, rời khỏi vị trí lái, mở cửa trần xe ra bò lên, sau đó ném một đứa trẻ còn trong tã lót về phía mái hiên một cửa hàng.
Lâm Phàm nhíu mày, tâm tư xoáy chuyển.
Quan sát tình hình xung quanh, cũng không nhìn thấy dị thú khác vọt đến, mà đám dị thú vây quanh chiếc xe kia chỉ là một vài dị thú hồng huyết bình thường.
Ngay khi hắn đang nghĩ đến có nên ra tay hay không.
Đột nhiên có một con dị thú giẫm lên người đồng bọn, leo lên trần xe, nhìn thấy nhân loại đang quay lưng về phía nó, há to miệng ra, lộ ra răng nanh sắc bén, đột nhiên nhảy chồm đến phía nam tử trung niên.
Nam tử trung niên xoay người, nhìn thấy dị thú đang xông tới.
Trên mặt lộ ra tia tuyệt vọt.
Không có hốt hoảng chạy trốn, mà chỉ nghe tiếng khóc của đứa trẻ đã bị hắn ta ném vào trên mái hiên, hắn ta thật sự không có bất cứ lựa chọn nào khác.
Tường rào của bọn họ đã bị dị thú công phá.
Còn sống chạy đến đây chỉ còn mỗi bọn họ.
Mà bây giờ… Thật sự phải kết thúc tại đây sao?
Vút!
Một tàn ảnh chợt lóe lên.
Khi hắn ta kịp phản ứng lại, chỉ thấy có một cây đoản mâu đánh xuyên qua người dị thú, ghim chặt nó lên vách tường.
Thuận theo phương hướng đoản mâu mà nhìn lại.
Một nam tử mặc áo khoác đen, từ sân thượng nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Đối phương ngẩng đầu.
Nhìn nhau.
Đó là một ánh mắt nghiêm nghị.