Chương 56: [Dịch] Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Công trình bã đậu.

Phiên bản dịch 5467 chữ

“Này, đám tiểu tử kia, mục tiêu của các ngươi là ta.”

Đã đến lúc, hắn cũng có thể gọi đám dị thú là oắt con, cho dù là dị thú hồng huyết bình thường nhất, cũng không phải là thứ mà nhân loại bình thường có thể đối phó.

Đám dị thú đang nháo nhào muốn xé rách xe buýt nghe thấy động tĩnh, dừng động tác lại, mắt nhìn chằm chằm nhân loại cầm đao đột nhiên xuất hiện, con nào cũng hạ thấp người xuống, gầm rú tiếng thét dã thú.

Miệng to như chậu máu, răng nanh sắc nhọn, nước dãi chảy đầy.

Dị thú sẽ không nói nhảm với nhân loại, nhìn thấy con mồi, thú tính bộc phát, trực tiếp chuyển sang mục tiêu, đánh về phía Lâm Phàm.

Những người sống sót trong xe đang hoảng loạn nhìn tình hình trước mắt.

Bọn hắn biết có người đến cứu bọn hắn.

Thế nhưng đối mặt với nhiều dị thú như vậy, thật sự có thể chịu được sao?

Rất nhanh, bọn hắn đã biết mình nghĩ sai rồi, đâu chỉ là chịu được, đơn giản chính là bùng nổ.

Lúc này Lâm Phàm cầm chặt chuôi đao, cúi thấp thân người, chân trái duỗi thẳng về sau, ánh mắt sắc bén lóe lên tia sáng, bàn chân tụ lực, chỉ trong nháy mắt đã bộc phát ra sức lực kinh người.

Ầm vang!

Lưỡi đao ma sát với không khí, đồng thời trước mắt hiện ra từng đạo đao quang lóe lên.

Số lượng dị thú tuy rất nhiều, nhưng đều là dị thú hồng huyết bình thường, với thực lực bây giờ của hắn, đối phó với bọn dị thú này là chuyện rất dễ dàng.

Phốc phốc!

Phốc phốc!

Đám dị thú nhảy vồ đến, còn chưa chạm đến Lâm Phàm, đã bị đao sắc chém thân, thân thể bị chặt đứt, máu bẩn thuận theo vết thương tràn ra, trong huyện thành hoang vu lập tức có thêm một mùi máu tươi nồng đậm.

“Giải quyết, công việc kết thúc.”

Cổ tay Lâm Phàm nhẹ nhàng xoay tròn, máu trên thân đạo bị vẩy rơi, đối với chuyện săn giết dị thú bình thường, thật sự chẳng có chút hứng thú nào cả, đơn giản chính là lãng phí thời gian, có lẽ đây chính là có mới nơi cũ nhỉ.

Trước kia đã từng xem dị thú hồng huyết bình thường là bảo bối, bây giờ chỉ là một đám chướng ngại vướng víu

Những người sống sót ở trong xe đều há hốc mồm.

Còn đang chìm sâu trong khiếp sợ.

Bón hắn cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ trong lúc bọn hắn tuyệt vọng nhất, lại có người từ trên trời giáng xuống, giống như vị anh hùng chân đạp mây ngũ sắc, vớt bọn hắn ra từ trong nước sôi lửa bỏng.

Có người không nhịn được chảy nước mắt vui mừng sống sót sau tai nạn.

Nam tử trên xe kịp thời phản ứng lại, vội vàng leo lên mái hiên cửa hàng, ôm đứa trẻ còn đang khóc thút thít vào ngực, nhẹ giọng dỗ dành, khi đứa trẻ dừng khóc, hắn ta mới thở phào một hơi.

“Tình huống của các ngươi là thế nào đây?” Lâm Phàm hỏi nam tử vừa từ trên trần xe xuống.

Tình hình bây giờ cũng giống như lúc trước khi hắn vừa mới xuyên đến thế giới này, được huynh muội Lục Sơn phát hiện ra, dù sao thì bây giờ trong huyện thành hoang phế này, vẫn khá nguy hiểm, trong xe này lại chẳng có một Liệp Sát giả nào, đây là định ra ngoài tản bộ sao?

“Cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta.” Nam tử cảm kích nói.

“Không cần cảm ơn, tiện tay mà thôi.” Lâm Phàm nhìn đối phương, lại nhìn đứa trẻ mà hắn ta đang ôm, “Sao các ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?”

Khi Lâm Phàm hỏi lời này, sắc mặt nam tử trầm xuống, hốc mắt ửng đỏ, trong ánh mắt lộ ra mấy phần sợ hãi, nhưng phần lớn là đau buồn.

“Không phải chúng ta muốn đến nơi này, mà là tường rào Bảo Phong của chúng ta ở đã bị dị thú triều công phá, có khả năng chỉ còn mấy người bọn ta là trốn ra được.”

Hắn ta không biết có bao nhiêu người trốn thoát, khả năng vẫn còn những người khác, nhưng người sống mà bọn hắn có thể nhìn thấy đều ở chỗ này.

Lâm Phàm biết tường rào Bảo Phong, cũng giống như tường rào Miếu Loan, hơn nữa cách tường rào Miếu Loan cũng không xa, tính toán ra thì cũng chỉ 50 cây số mà thôi.

Trước kia trong thời kỳ hòa bình, chỉ cần một tiếng là có thể đến nơi.

Nhưng ở trong tận thế, con đường đã bị hư hao, có một số xe bị vứt lại cản trở, cần từ từ chạy, có lẽ cần hai đến ba giờ.

Loại tường rào này có rất nhiều.

To to nhỏ nhỏ.

Nhưng mà xung quanh cái huyện thành này, đều là tường rào cỡ nhỏ.

“Cho nên bây giờ các ngươi muốn đến tường rào Miếu Loan đúng không?” Lâm Phàm hỏi.

Nam tử gật đầu, “Đúng, bây giờ chúng ta muốn đến tường rào Miếu Loan.”

Lâm Phàm nói, “Tường rào Bảo Phong và tường rào Miếu Loan đều là tường rào cỡ nhỏ, đang tồn tại rất tốt, vì sao lại hỏng rồi?”

Đây là chuyện mà hắn không nghĩ đến.

Nói đến tường rào Miếu Loan đi, chiều rộng của tường rào là sáu mét, độ cao cũng không tệ, dị thú cấp một và dị thú cấp hai cũng không thể bò lên được, chứ đừng nói đến trong tường rào còn có Liệp Sát giả và Giác Tỉnh giả.

Nam tử lắc đầu, “Công trình bã đậu hại người, ta chính là người địa phương của huyện Bảo Phong, lúc trước khi xây dựng cái tường rào này, là do xí nghiệp Hắc Sáp Hội* nổi tiếng chỗ chúng ta làm, cũng không biết dùng cách nào mà nhận thầu được chuyện xây dựng tường rào, sử dụng vật liệu đều không hợp quy tắc …”

黑社會; bính âm: Hei Se Hui; có nghĩa là: "Xã hội đen"

黑社會; bính âm: Hei Se Hui; có nghĩa là: "Xã hội đen"

Đã hiểu rồi, chỉ trong nháy mắt là hiểu ra.

Có thể kiên trì được mười năm, có lẽ là may mắn.

“Chỗ tường rào các ngươi không phân chia tường trong và tường ngoài sao?”

“Không có.”

“Vậy thì có hầm trú ẩn chứ.”

“Có.”

Giờ phút này Lâm Phàm biết chắc vẫn còn người còn sống.

Hầm trú ẩn là nơi ở của người quản lý tường rào, tường rào sụp đổ, các thành viên quản lý phát hiện mọi chuyện không thể nào nghịch chuyển, tuyệt đối sẽ đóng cửa sắt lại, trốn ở bên trong, chờ dị thú triều tự đồng rút đi.

Bạn đang đọc [Dịch] Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp của Tân Phong

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    14

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!