Trương Dũng kêu lên thê thảm, đau đớn kịch liệt khiến hắn ta lăn lộn đầy đất.
Lâm Phàm lẳng lặng nhìn Trương Dũng đang đau đớn, sau đó lắng nghe tiếng dị thú gào thét, chỉ trong khoảng thời gian này đã gây ra động tĩnh, khiến các dị thú chú ý đến.
Hắn cầm đường đao đang được bao trùm lửa trắng, nhấc chân, đi đến trước mặt Trương Dũng.
“Ta biết sau khi bị đao chém ra sẽ rất đau, bị lửa đốt thì có cảm giác thế nào?”
“Trước kia chưa từng bị đốt, bây giờ thức tỉnh năng lực lại là hệ hỏa, cho nên ta không sợ lửa, không thể nào cảm nhận được.”
Nghe một chút đi, lời này là lời người nói à?
Bất kể nói thế nào thì Trương Dũng cũng là Liệp Sát giả cấp ba, thể chất không tệ, dần dần chịu đựng đau đớn, thì có thể nhịn được, hắn ta gian nan ngẩng đầu lên, trên gương mặt đầy mồ hôi là ánh mắt kinh hoảng không dám tin.
Ngay sau đó, ánh mắt kinh hoảng và không dám tin ấy tiêu tán, thay vào đó là e ngại và sợ sệt.
“Có thể tha cho ta hay không?” Trương Dũng cầu xin tha thứ.
Phốc phốc!
Lâm Phàm không nhịn được mà cười ra tiếng, “Đại ca, ngươi cũng đã lăn lộn trong tận thế mười năm rồi, cho đến bây giờ, sao ngươi có thể hỏi ra lời ngu ngốc như thế? Ngươi không cảm thấy ngươi như vậy sẽ khiến ta càng khinh thường ngươi hơn sao?”
Hắn phát hiện khi lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.
Đầu óc của rất nhiều người sẽ trở nên không được thông minh lắm, luôn hỏi những vấn đề mà rõ ràng không thể nào đồng ý được, thế mà lại luôn hỏi như không biết mệt.
Trương Dũng cầu xin nói, “Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, là ta ngu xuẩn, là ta có bệnh, là ta không nên có sát tâm với ngươi, cầu xin ngươi, tha cho ta có được không.”
Hắn ta thật sự không muốn chết
Chỉ là cho đến bây giờ hắn ta cũng không hiểu rõ một việc, đó chính là rõ ràng đối phương vừa mới trở thành Giác Tỉnh giả, sao lại trở nên lợi hại như thế.
Nghĩ đến hắn ta trở thành Liệp Sát giả cấp ba, cũng phải bỏ ra rất nhiều năm mới đạt được.
Khóe miệng Lâm Phàm cong lên nụ cười, đường đao trong tay hóa thành tàn ảnh, phù một tiếng, chỉ thấy hai cánh tay bay lên, cùng với máu tươi văng ra đường phố, sau đó lập tức nghe thấy tiếng tranh đoạt của các dị thú.
Trương Dũng kêu thảm, sắc mặt trắng bệch, không có chút máu nào.
“ĐỪng giết ta, chúng ta đều là người cùng một tường rào, ta quả thật có lỗi, nhưng không thể bỏ qua sự thật này, ta làm như vậy chỉ là sợ sau này ngươi sẽ trả thù ta, cho nên ta mới nghĩ đến chuyện chủ động ra tay, bây giờ hai tay của ta đã bị người chém đứt, sau này không thể nào uy hiếp được ngươi nữa, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi.”
Trương Dũng rất sợ hãi cái chết, nếu như biết kết cục bây giờ, cho dù có đánh chết hắn ta, hắn ta cũng sẽ không có ý nghĩ giết chết Lâm Phàm.
Lâm Phàm trợn trắng mắt, bóp cổ Trương Dũng, nhấc hắn ta lên, đến rìa sân thượng, nhìn xuống phía dưới.
Bây giờ trên đường tụ tập rất nhiều dị thú.
Bọn chúng chen chúc muốn leo lên, hành động điên cuồng kia, Lâm Phàm nhìn thấy cũng có chút hoảng, thật sự là một đám dị thú điên cuồng mà.
Trương Dũng giãy dụa, chỉ là cái tay đang bóp cổ hắn ta quá cứng rắn, mặc kệ hắn ta giãy dụa như thế nào cũng vô dụng, thậm chí ngay cả cầu xin tha thứ cũng không thể nói được, khí quản bị siết chặt, có cảm giác hít thở không thông.
“Hẹn gặp lại.”
Lâm Phàm tiện tay ném ra, trực tiếp ném Trương Dũng từ trên sân thượng xuống, Trương Dũng nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn Lâm Phàm.
“Con mẹ nó, ngươi chết không yên lành.”
Phốc phốc!
Có dị thú nhảy vọt lên, mở miệng to như chậu máu, cắn một cái vào bụng Trương Dũng, máu tươi lập tức phun ra tung tóe, tiếng kêu thảm thét vang lên, rơi xuống đất một lát, một lượng lớn dị thú chen chúc xông lên, xé xác Trương Dũng.
Tiếng kêu thảm thiết tiêu tán.
Hắn biết Trương Dũng đã chết.
Lâm Phàm nhìn mấy giây, sau đó không ngoảnh lại mà đi thẳng, với hắn mà nói, Trương Dũng chỉ là khúc nhạc dạo ngắn chẳng có chút ý nghĩa nào mà thôi, chuyện tiếp theo cần làm, mới là quan trọng nhất.
Đó chính là bắt đầu săn giết dị thú cấp hai.
Người quản lý của tường rào bị công phá, rốt cuộc có đến xâm chiến tường rào Miếu Loan hay không?
Với suy đoán của hắn.
Nhất định là có.
Tường rào Miếu Loan.
“Nghe nói các ngươi trốn từ tường rào Bảo Phong đến đây, hơn nữa tường rào Bảo Phong đã bị dị thú công phá rồi.”
Chu Thế Thừa biết có người sống sót từ tường rào khác trốn đến.
Cho nên vội vàng đến đây hỏi thăm một chút.
Sau khi biết tường rào Bảo Phong bị dị thú công chiếm, vẻ mặt hắn ta tối đi, đây cũng không phải là tin tức gì tốt, nói thật là còn vô cùng hỏng bét.
“Hàn Bình còn sống không?”
Đây là chuyện mà Chu Thế Thừa muốn biết nhất, hắn ta từng tiếp xúc với Hàn Bình, đây cũng chẳng phải gia hỏa gì tốt, huống hồ tình hình sinh sống ở tường rào Bảo Phong rất tệ, người sống sót bình thường sống ở nơi đó, chỉ có thể nói là không bằng heo chó.
Nam thì còn tốt, nếu là nữ, chỉ cần có chút nhan sắc, không quan tâm ngươi có đồng ý hay không, đều sẽ bị Hàn Bình cướp đi, thậm chí ngay cả bé gái 13-14 tuổi, Hàn Bình cũng sẽ không buông tha.
“Không biết, những người sống ta có thể nhìn thấy đều ở chỗ này.” Hoàng Hải nói.
Chu Thế Thừa trầm tư, “Hắn nhất định không chết, Hàn Bình là Giác Tỉnh giả, hơn nữa chỗ các ngươi cũng có hầm trú ẩn, tường rào của các ngươi là vì công trình bã đậu mà sụp đổ, đồng thời bị dị thú bao vây, hắn biết chạy là nguy hiểm nhất, cho nên nhất định sẽ trốn trong hầm trú ẩn.”
Ngay sau đó.