Rất sáng chói.
Trong thời gian tận thế dài dằng dặc, người có thể khiến bọn hắn cảm thấy đang tỏa ra ánh hào quang, thật sự rất ít, rất ít.
Nhìn bọn hắn rời đi.
Lâm Phàm tiếp tục tìm kiếm dị thú cấp hai trong cái huyện thành này.
Hắn bắt đầu hoài nghi đẳng cấp dị thú trong khu vực này, có thể là có hạn định, nếu không với giai đoạn của các Giác Tỉnh giả ở tường rào, sao có thể thủ được.
Nếu như là vậy, thế thì trong tương lai một ngày nào đó, hắn cần phải đi xa hơn, tìm kiếm dị thú có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Lúc này.
Lâm Phàm đi xuyên qua trong huyện thành, không hề chú ý đến, ở trong một ngõ nhỏ âm u, có một con dị thú to lớn trên người phủ đầu vảy, đồng thời có tiếng tê tê nho nhỏ, truyền ra từ trong ngõ nhỏ.
Mà những thứ này, Lâm Phàm đều không chú ý đến.
Hắn chỉ phát hiện tình hình xung quanh có chút không đúng.
Dị thú hình như đột nhiên đã biến mất hết.
Trống rỗng.
Vô cùng an tĩnh.
Tình huống rất kỳ quái.
“Thật là kỳ quái.”
Lâm Phàm nhìn xung quanh, đi qua hai con đường, ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.
“Vì sao từ sau khi gặp đám người sống sót kia rồi, ta không gặp được dị thú nữa?”
“Vận may của bọn hắn truyền lại cho ta, lại biến thành vận rủi rồi?”
Đối với đám người sống sót kia mà nói, không gặp được dị thú, vậy thì nhất định là rất may mắn.
Nhưng đối với Lâm Phàm hắn mà nói, cái hắn cần là săn giết dị thú, nếu như mãi không gặp được dị thú thế này, chẳng phải là xong con bê sao.
Đột nhiên.
Một cảm giác bị nhìn chằm chằm quái dị, khiến cả người hắn không thoải mái, mỗi một cái lông tơ đều dựng thẳng.
“Nguy hiểm…”
Khi cảm nhận được nguy hiểm, tuyệt đối đừng quay đầu lại nhìn, đây là kết luận của vô số người đi trước tổng kết được.
Lâm Phàm không hề nghĩ ngợi, nện bước chân, dốc sức chạy về phía trước, sau khi hắn chạy được một lúc, phịch một tiếng, chỉ nghe thấy đằng sau phát ra tiếng vang kịch liệt.
Vào giờ phút này, hắn mới dám quay đầu lại nhìn.
Chỉ một chút, đã khiến hắn trợn trừng mắt, gặp quỷ rồi.
Một con cự mãng khoảng chừng mười trượng đang nhanh chóng di chuyển thân thể, đi theo hình chữ S nhanh chóng xông đến, thân thể dị thú cự mãng này tráng kiện như thùng nước, hai con mắt như hai cái đèn lồng, tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Đây chính là cự mãng mà bọn hắn nói.”
“Dị thú cấp ba?”
Hắn liếc mắt đã nhìn thấy hoa văn ở bụng con cự mãng kia, màu đỏ, vô cùng yêu diễm, tựa như có thể nhỏ ra máu.
“Dựa vào thực lực của ta bây giờ, hoàn toàn không có khả năng chống lại loại dị thú cấp ba này, cho dù có thể đối kháng, nhưng cũng rất mạo hiểm.”
Sát chiêu kinh khủng nhất của cự mãng chính là siết chết, bất cứ con mồi nào, một khi bị cự mãng xoắn chặt, kết cục cơ bản đã định, không có bất cứ thay đổi nào.
Lâm Phàm thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, phát hiện tốc độ cự mãng cực nhanh, có chạy mãi cũng không phải là cách sáng suốt, nhìn cửa hàng ven đường, hắn vội vàng nhảy vọt lên, lấy đà một cái, lên đến sân thượng.
Chỉ là cự mãng rõ ràng cũng không dễ dàng buông tha Lâm Phàm như vậy, thân thể cao lớn dựa vào vách tường truy sát theo, ngẩng cao đầu, thè lưỡi, nhất là răng nanh sắc bén dài nhỏ kia, có lực uy hiếp cực mạnh.
“Móa, mẹ nó ta nói chứ dị thú đi đâu hết rồi, hóa ra là do con dị thú cấp ba này vẫn luôn ở xung quanh đây, cho nên dị thú bình thường mới không dám đến gần, chỉ là dị thú không phải sẽ đi theo dị thú cấp cao sao?”
Có lẽ cự mãng thật sự là động vât máu lạnh, thích nuốt vật sống, lúc có dị thú khác xuất hiện quanh đây, đều sẽ bị nó xem như con mồi mà nuốt đi.
Đến mức không có dị thú nào khác dám xuất hiện trong địa bàn của nó.
Dị thú cấp ba, đó là dị thú mạnh nhất mà bây giờ hắn gặp được.
Liệp Sát giả cấp ba nếu như gặp phải dị thú cấp ba, nhất định sẽ nhanh chóng chạy trốn, muốn đơn độc săn giết là rất khó, chỉ có Giác Tỉnh giả mới có được ưu thế năng lực mà chống lại dị thú.
Nghĩ đến đây.
Lâm Phàm đột nhiên vung cánh tay lên, một ngọn lửa ném thẳng về phía cự mãng.
Chỉ là hắn vẫn đánh giá thấp trình độ nhanh nhạy của cự mãng, cho dù có hình thể khổng lồ, nhưng vẫn rất linh hoạt, vậy mà có thể nghiêng thân mình, tránh đi sự công kích của ngọn lửa.
Rất nhanh, Lâm Phàm đã đi vào trong một tòa nhà, mà cự mãng cũng đi theo sát đằng sau, mạnh mẽ xông vào trong, không để tâm đến bất cứ trở ngại nào, mà bất kỳ trở ngại nào trước mặt con cự mãng này, đều rất mỏng manh.
Cho dù là những rào chắn sắc nhọn kia, cứa qua phần bụng của cự mãng, cũng chỉ tóe lên tia lửa mà thôi.
Ánh mắt Lâm Phàm cũng thay đổi.
Toàn thân cứng rắn không gì sánh được, không có bất cứ kẽ hở nào, rất nhiều giống loài, nhược điểm nằm ở phần bụng, nhưng ai có thể nghĩ được con dị thú cự mãng này lại tiến hóa nhược điểm luôn rồi.
Đột nhiên.
Lâm Phàm phát hiện cự mãng luôn đuổi theo đằng sau đã đột ngột biến mất.
Cái này khiến hắn giật nảy mình.
Móa!
Hắn không sợ nhất chính là bị truy tung, điều duy nhất sợ sệt chính là, rõ ràng đang đuổi theo, lại đột nhiên biến mất, đây không phải là đối phương từ bỏ, mà có có cách săn giết khác.
Vào đúng lúc này.
Một tiếng xé gió truyền đến.
Dị thú cự mãng không biết đã đến phía trước hắn từ lúc nào, vung đuôi lên hung hăng quật về phía hắn, tốc độ cực nhanh, vượt qua sức tưởng tượng của hắn, lực của một đòn này rất mạnh, có thể nghe được tiếng gió rít.