Đối mặt với tình huống như vậy.
Lâm Phàm không hề nghĩ ngợi, cầm đao, toàn thân bùng lên ngọn lửa màu trắng, vung về phía cái đuôi của cự mãng.
Ầm ầm!
Một đao này Lâm Phàm đã dốc hết tất cả sức lực, đường đao sau khi được phụ ma vô cùng sắc bén, cũng không thể chém được đuôi của cự mãng, mà là bắn ra tia lửa tung tóe, phát ra tiếng leng keng như kim loại.
Một lực đẩy cực lớn đánh tới, cả người Lâm Phàm như một viên đạn, bay ra ngoài, phịch một cái, đập vào tường, cảm giác va đập kịch liệt này, khiến Lâm Phàm cảm thấy vô cùng đau đớn.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được dị thú mạnh mẽ sau khi rời khỏi tường rào săn giết dị thú.
Nhưng mà dị thú cự mãng cũng không bình yên vô sự, phần đuôi của nó hơi cháy đen, rõ ràng là bị lửa bỏng người, vậy mà đưa cái đuôi lên miệng, dùng lưỡi liếm liếm, làm dịu cảm giác bị bỏng.
Lâm Phàm nhổ bọt máu trong miệng ra, khi nhìn về phía dị thú cự mãng, dị thú cự mãng đã tạo ra chiến trận vây cuốn, chính là thân thể cao lớn đã vây quanh bốn phương tám hướng Lâm Phàm, phong tỏa tất cả đường đi, ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống như đang xem một con mồi nho nhỏ.
Phương thức của nó rất đơn giản, một là nuốt chửng, hai là xoắn chặt thân thể, xoắn con mồi đứt gãy xương cốt toàn thân, sau đó nuốt con mồi.
Lúc này, trái tim Lâm Phàm đập rất nhanh.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải nguy hiểm.
Cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận sâu sắc được, dị thú trong tận thế này, không phải bất cứ con nào hắn cũng có thể xem như đồ ăn mà chặt, có thể ép nhân loại đến tuyệt cảnh, nhất định không đơn giản được.
Nhưng cho dù như vậy, Lâm Phàm cũng sẽ không buông tay mà chịu trói.
Mà thi triển năng lực của mình, ngọn lửa lan tràn ra toàn thân, biến thành trạng thái người lửa, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào dị thú cự mãng.
“Con mẹ nó ngươi có gan thì nuốt ta đi, xem thử ngươi có chết không.”
Hắn biết cự mãng sợ lửa, tuy rằng đối phương đã tiến hóa, biến thành dị thú, nhưng trải qua một đòn công kích kia, vẫn có thể xác định, nó vẫn sợ lửa.
May là năng lực hệ hỏa của mình đã theo tinh thần tăng cường mà có sự biến hóa về chất.
Nếu không chỉ với ngọn lửa bình thường, chưa chắn đã có tác dụng.
Bây giờ, trong tầm mắt của dị thú cự mãng, con mồi trước mắt đang phát sáng phát nhiệt, rất chói mắt, nhiệt độ cực cao, khiến nó cảm thấy rất khó chịu, há miệng, muốn đến gần, nhưng mà nhiệt độ cực nóng kia, khiến nó cảnh giác.
Lâm Phàm nắm chặt đoản mâu, bao trùm ngọn lửa, đột nhiên ném mạnh về phía mắt con cự mãng.
Đoản mâu bách phát bách trúng, chỉ là xuất hiện chút vấn đề, cự mãng thế mà nhắm hai mắt lại, trên mí mắt nó lại có vảy, leng keng một tiếng, đoản mâu có thể đâm xuyên mọi thứ, vậy mà không thể đâm phá được vảy của dị thú cự mãng.
Cái này khiến Lâm Phàm hiểu rõ.
Vũ khí đã qua phụ ma, độ sắc bén đúng là có, những cũng bị hạn chế, hơn nữa khả năng ném mạnh còn có chút yếu, không thể nào đạt đến tình trạng có thể đánh xuyên.
Dị thú cự mãng bị khiêu khích thì vô cùng tức giận, vũ khí cũng không khiến nó bị tổn thương, chỉ là ngọn lửa kia khiến mắt nó nóng vô cùng.
Rụt thân thể lại, muốn cuốn chết Lâm Phàm.
Thế nhưng khi còn nửa mét, ngọn lửa thiêu đốt lên thân thể nó khiến nó vô cùng đau đớn, cúi đầu, tức giận gào lên tê tê với Lâm Phàm, cặp mắt to như đèn lồng kia tức giận nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Nhất định phải nhớ kỹ nhân loại này.
Vút một tiếng.
Di chuyển thân thể, nhanh chóng đi về phía xa, trong chớp mắt đã biến mất tăm.
“Ngươi có gan thì quay lại cho ta.”
Lâm Phàm kêu gào.
Nhìn giống như rất phách lối.
Nhưng trong lòng hắn không nhịn được giật thót.
Trong tay đổ đầy mồ hôi.
Vừa mới ở lằn ranh sinh tử một lần.
Sao dị thú cấp ba lại lợi hại như vậy.
Không nghĩ nữa, vẫn nên giữ nguyên lửa trên thân thể, nhanh chóng chạy đi, nhưng ngay khi hắn đang định chạy đi, một chuyện đáng sợ xảy ra, chỉ thấy con dị thú cự mãng đã rời đi kia, vậy mà lại xuất hiện từ đằng sau, há miệng to như chậu máu, vọt đến cực nhanh.
Đây là muốn nuốt hắn sao.
Cho dù toàn thân hắn đang bùng lửa.
Cũng muốn liều một trận à?
“Mẹ nó…”
Chỉ trong chốc lát. Dị thú cự mãng lướt qua vị trí của Lâm Phàm, còn Lâm Phàm thì đã biến mất, bị dị thú nuốt chửng.
Quyết tâm săn thức ăn của dị thú cự mãng rất mạnh.
Biết rõ con mồi khó giải quyết, nhưng vẫn nghĩ cách giết chết, có lẽ đối với dị thú cự mãng mà nói, ánh sáng và nhiệt độ mà con mồi phát ra khiến nó không thích lắm, nhưng chỉ cần tốc độ của ta đủ nhanh, thì có thể lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà giải quyết.
Dị thú cự mãng ngẩng đầu lên, muốn nuốt con mồi vào trong dạ dạy, cưỡng ép tiêu hóa, trong nháy mắt, một cảm giác đau đớn kịch liệt ập đến, ngập tràn toàn thân, đau đến mức khiến nó lăn lộn ra đất, há miệng to như chậu máu, muốn phun con mồi ra.
Mà bây giờ, Lâm Phàm đã bị cự mãng nuốt vào miệng đang cầm đao, hung hăng chém vào thành ruột dị thú cự mãng, ngọn lửa màu trắng thiêu đốt máu thịt dị thú.
“Mẹ nó, ta nghĩ với chút võ đức của ta, biết khi nào cần dừng, thế là kết thúc rồi, qua một khoảng thời gian nữa lại đấu tiếp, nhưng ngươi đúng là không biết tốt xấu, thế mà lại đánh lén, bây giờ còn muốn nôn ta ra, đó là chuyện không thể.”
Vẻ mặt Lâm Phàm hung ác, nắm chặt chuôi đao, không ngừng ném lửa ra, đốt cháy máu thịt yếu ớt của nó.
“Mùi thơm có vẻ ngon hơn, lại có mùi thịt, thịt rắn thơm như vậy à?”