Tiếng kêu thảm thiết vang dội vang lên.
Ngay khi Lâm Phàm kéo đoản mâu về, dị thú voi lại xoay mông về phía linh cẩu đang bị tàn phế hai chân, lúc này, cho dù hai chân của dị thú linh cẩu đã bị tàn tật, nhưng vẫn có tinh thần cướp giật.
Thế mà kiên cường dựa vào hai chân sau lấy đà, nhảy lên một cái, nhét cả đầu vào trong.
Lâm Phàm đang trốn ở trên sân thượng, thấy cảnh này, cảm thấy vô cùng hoang mang.
Chiến đấu thật hung tàn.
Đây mới quả thật là tình cảnh không phải ngươi chết thì chính là ta sống mà.
Mà giờ phút này, Lâm Phàm lại nắm được cơ hội, hắn rút đao ra, từ sân thượng nhảy xuống, ngọn lửa bao trùm đường đao, giơ đường đao lên chém mạnh xuống đầu dị thú voi, phù một tiếng, vết thương lan tràn, trực tiếp cắt nửa cái đầu.
Giờ phút này, hắn biết đã thành công rồi.
Ầm ầm!
Dị thú voi ngã ầm xuống đất.
“Điểm tiến hóa +2.”
Giết.
Quả thật đã giết được nó rồi.
Cả người Lâm Phàm vô cùng kích động, mặc dù không thể lên được mặt bàn, nhưng săn giết dị thú, chỉ cần kết quả, quá trình cũng không quan trọng.
Hắn nhìn về phía cái mông của voi, đầu của linh cẩu vẫn còn đang nhét vào bên trong, nhìn thân thể đang vặn vẹo, nhất định là chui quá sâu, trong lúc nhất thời không thể nào rút ra được, hoặc là đang ăn thịt bên trong đó.
Nghĩ đến đây, hắn giơ đường đao lên.
Khi dị thú linh cẩu còn chưa biết tình huống bên ngoài, một đao vung lên, lực đạo khủng khiếp đến đáng sợ, mạnh mẽ chặt đứt ngang thân thể của dị thú linh cẩu.
“Điểm tiến hóa +2.”
Ha ha ha...
Trong lòng Lâm Phàm đang điên cuồng cười lớn.
Thu hoạch lớn.
Đúng là thu hoạch quá lớn rồi.
Những dị thú đang tranh đấu cũng dừng lại, đần độn nhìn lão đại đã chết thảm.
Đều rất hoang mang.
Nhân loại này ở đâu ra thế?
Không đợi bọn chúng kịp phản ứng.
Lâm Phàm đã cầm theo đao, phóng về phía đám dị thú này.
Một đám dị thú cấp một và dị thú hồng huyết, đơn giản chính là tự dâng đầu, mục đích hắn ra tay, chính là vì huyết tinh.
Cho dù hắn không cần đến.
Nhưng người khác có thể dùng được.
...
Tường rào Bảo Phong.
Răng rắc!
Cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra.
Mấy bóng người lén lén lút lút từ trong hầm trú ẩn ra ngoài, bọn hắn khom người, ánh mắt cảnh giác nhìn tình hình xung quanh.
Chỉ sợ có dị thú còn qua lại gần đây.
Xác định xung quanh không có vấn đề gì, mới báo cho những người còn ở bên trong.
“Hàn ca, bên ngoài không có dị thú.”
Một lát sau.
Một đoàn người trong hầm trú ẩn ra ngoài, bọn hắn nhìn lên bầu trời, cảm nhận được ánh nắng chiếu rọi, hít sâu, ngửi mùi khói lửa trong không khí, xen lẫn mùi máu tươi.
Sắc mặt Hàn Bình bình thường, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú xung quanh.
Nhìn xem tường rào mà hắn ta đã từng nắm giữ, biến thành dáng vẻ như vậy, tim hắn ta đang rỉ máu, ở trong tận thế, có thể có được tường rào của chính mình, đó là chuyện quan trọng đến mức nào.
Nhưng mà bây giờ thì sao, mẹ nó hắn ta đã không còn nhà nữa rồi.
Ngay cả đám người sống sót bị hắn ta nô dịch kia cũng đã bị dị thú nuốt mất, còn về có bao nhiêu người sống sót còn sống, đó cũng là ẩn số.
Bây giờ Giác Tỉnh giả đi theo hắn ta, tính cả chính hắn ta tổng cộng là bảy người, Liệp Sát giả có tất cả là 20 người.
“Tìm xe, tìm xem có xe nào có thể chạy được không.”
Ở trong tận thế, xe cộ vô cùng quan trọng, không có xe thì nửa bước khó đi, một khi bị dị thú để mắt đến, muốn dựa vào hai cái chân này chạy thắng được bốn chân, nói thật, không có ai có lòng tin.
“Vâng.”
Sau đó đám người bắt đầu hành động.
Hàn Bình đi đến chỗ tường thành đã sụp đổ, nhìn lỗ hổng bị phá sập, sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng thì đang mắng lão đại cũ đến máu chó đầy đầu, làm cái công trình mà ăn bớt ăn xén vật liệu làm gì, tai họa đến người khác thì thôi, không ngờ cuối cùng lại tai họa lên người hắn ta.
Với nhân lực của bọn hắn mà muốn tu bổ thành lại, căn bản là chuyện không thể nào.
Tường rào chỗ này đã vô dụng.
Qua hồi lâu, đoàn người đi tìm xe đã quay về báo cáo tình huống.
“Hàn ca, tìm được xe rồi, có tất cả là ba chiếc xe Pickup, một chiếc xe tải.”
Hàn Bình gật đầu, “Rất tốt, còn súng ống thì sao?”
“Đều có.”
Tuy nói súng ống đối với một số Liệp Sát giả và Giác Tỉnh giả đạt đến giai đoạn nhất định thì không có tác dụng quá lớn, nhưng đối với người bình thường mà nói, đó là vũ khí trí mạng.
Hàn Bình nói, ”Thu thập hết vật tư đi, mục tiêu của chúng ta là chiếm lĩnh tường rào Miếu Loan.”
“Vâng.”
Trên mặt mọi người đều lộ vẻ phấn khởi và mong đợi.
Bọn hắn biết sắp tới sẽ có một trận đánh ác liệt.
Đương nhiên, muốn chiếm được tường rào Miếu Loan không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa còn không thể cứng rắn công kích, cần phải động não suy nghĩ, thừa dịp đối phương buông lỏng, bắt được người quản lý tường rào Miếu Loan, đồng thời thanh lý những gia hỏa có thể uy hiếp đến bọn hắn.
Đến lúc đó, tường rào Miếu Loan chính là vật trong tay.
Còn những người sống sót khác, bọn họ cũng chỉ mà một đám gia hỏa hèn mọn còn sống mà thôi, chẳng thể lật ra được sóng lớn gì.
Hàn Bình siết chặt nắm đấm, ánh mắt vô cùng kiên định.
“Tường rào Miếu Loan, ba ba đến đây...”
Trên đường phố, xác dị thú đầy đất.
Lâm Phàm thuần thục móc huyết tinh trong cơ thể dị thú ra, kiểm kê thu hoạch.
Bảy viên huyết tinh dị thú cấp hai.
Mười một viên huyết tinh dị thú cấp một.
Lại thêm hai viên huyết tinh dị thú cấp ba vừa thu hoạch được, bây giờ hắn đã có ba viên huyết tinh cấp ba.