Chỉ cần chịu cố gắng, nhất định sẽ có thu hoạch, lấy tình hình trước mắt xem ra, đúng là như vậy.
Xem lại bảng số liệu của mình.
- Đẳng cấp: Cấp 2 (14/30)
- Thể chất: 48,39.
- Nhanh nhẹn: 46,31.
- Tinh thần: 44,9
- Năng lực:Hệ hỏa (lửa trắng)
- Kỹ năng: rèn sắt (max), ném mạnh (max), đao thuật cơ sở (max), Thiết Đầu Công (0/100)
Bây giờ thuộc tính bản thân đã rất mạnh mẽ.
“Giá trị xác dị thú cấp ba chắc hẳn tương đối cao.”
Nhìn xác ba con dị thú cấp ba trước mắt, xác linh cẩu không cần nghĩ đến, hắn sẽ không kéo về, tuyển thủ chuyên ăn xác chết, chẳng phải thứ hay ho gì.
Nhưng nghĩ đến giá trị của xác dị thú cấp ba, hắn cảm thấy đem về cũng không có vấn đề gì, bán cho người khác cũng tốt.
Chỉ cần mình không ăn, ai ăn cũng giống nhau.
Hắn muốn lấy xác dị thú cự mãng ra đã thả mồi câu lớn một lần nữa, nhưng nghĩ lại thì thôi, cầu phú quý trong nguy hiểm, cầu trúng một lần thì nên thỏa mãn, dù sao thì không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy.
Lỡ như gặp phải dị thú thông minh, biết dị thú cự mãng đủ lớn, ăn không hết, cũng không quan tâm, mà đuổi theo hắn, bị một con dị thú cấp ba đuổi theo có kết cục thế nào, hắn đã tự mình trải qua, thật sự không muốn đối mặt một lần nữa.
Hắn lái xe Pickup đến, kéo xác dị thú voi lên xe, trọng lượng tăng vọt, bánh xe nhìn có vẻ không thở nổi, nhưng mà cũng may xe Pickup khá bền bỉ, chất thêm cũng không sao cả.
Ném xác dị thú linh cẩu đã bị chém thành hai lên, sau đó tìm kiếm trong đống xác trên mặt đất kia xác những còn dị thú cấp hai xem như là hoàn hỏa, chỉ cần có thể lấy đi, nhất định đều kéo về.
Hắn quyết định về tường rào.
Khoảng thời gian ra ngoài này, ăn không ngon, ngủ không yên, cũng may thu hoạch không tệ lắm, xem như xứng đáng với những gì hắn bỏ ra.
Trở về nghỉ ngơi một khoảng thời gian, xoát độ thuần thục của Thiết Đầu Công với một ít bí tịch võ học khác.
Dù sao thì dị thú vẫn ở chỗ này, sẽ không chạy đi đâu.
KHông vội, không hoảng.
Lên xe, giẫm chân ga, đi ra ngoài huyện thành, dọc đường gặp được một ít dị thú, nhưng mà những dị thú này hoàn toàn không lọt vào trong mắt hắn, giết hay không giết cũng như nhau, chẳng có chỗ gì tốt.
Đương nhiên, nếu như gặp được dị thú cấp hai, hắn nhất định sẽ dừng xe săn giết, dù sao thì bất kể nói thế nào, đó cũng là điểm tiến hóa, có thể tăng thực lực của bản thân.
Sau khi Lâm Phàm rời đi.
Mộ đám dị thú hồng huyết bình thường trùng trùng điệp điệp đi lại trong khu phố, khi chúng nó thấy phía trước có một xác con dị thú cự mãng khổng lồ, cả đám đều trừng mắt, trong ánh mắt tỏa ánh sáng xanh.
Sau đó tựa như chó điên mà nhào đến gặm cắn.
Nếu như bọn chúng có thể nói tiếng người.
Tuyệt đối sẽ gào lên... Cảm ơn quà tặng của ông trời.
Thế sự vô thường, xác dị thú cấp ba khiến vô số dị thú tranh đoạt, cuối cùng lại bị một đám dị thú hồng huyết bình thường đi ngang qua chiếm tiện nghi, đây là vận mệnh.
Ngươi có thể không tin vào vận mệnh, nhưng vận mệnh mãi mãi tồn tại.
...
Tường rào.
Những người sống sót đang đợi trên tường thành, mỗi khi nhìn thấy có người sống từ bên ngoài mang xác dị thú quay về, bọn hắn đều nhìn với vẻ mặt vô cùng hâm mộ.
Bọn hắn vô cùng hy vọng người sống sót thu hoạch tràn đầy sau khi trở về, có thể bố thí chút thịt cho bọn hắn.
Nhưng loại xác suất này rất thấp.
Có rất ít người rộng rãi như vậy.
Vương Đại Bảo vẫn luôn lau chùi xe cho người khác, đây chính là cách sống của hắn ta, hy vọng có thể sử dụng hai tay cần cù của mình, đổi được chút đồ ăn.
“Đại Bảo, ngươi nói ngươi lau chùi xe cho người ta làm gì cơ chứ, lúc trước đám người sống sót kia đến, ngươi có thấy không, chất đầy một xe dị thú quay về, hơn nữa còn là do Lâm Phàm săn giết được, thế nhưng ngươi xem, người ta có nhớ ngươi sao?”
Một người sống sót cũng cực khổ giống như Vương Đại Bảo mở miệng nói.
Vương Đại Bảo nói, “Có nhớ hay không không quan trọng, chỉ cần ta làm thêm mấy lần, chắc chắn sẽ có lúc nhớ đến ta.”
Nghe thấy vậy, người sống sót này cong miệng lên, ”A...”
Vương Đại Bảo cúi đầu, tiếp tục lau chùi xe.
Cũng không lâu lắm.
Có tiếng kinh hô truyền đến.
“Có người trở về.”
Mỗi khi có xe trở về, đều sẽ khiến đám người kinh hô, sau đó chạy đến rìa tường thành, nhìn xe trở về.
Rất nhanh, chiếc xe đã được kéo lên tường thành.
“Ngọa tào...”
“Nhiều xác dị thú như vậy.”
“Đây... Đây là dị thú cấp ba, hình thể thật khổng lồ.”
“Làm sao mà làm được thế này.”
Những người sống sót ở xung quanh đều sợ ngây người, tuy rằng cuộc sống của bọn hắn rất thảm, nhưng mắt nhìn thì vẫn phải có, dù sao thì sống trong tận thế nhiều năm như vậy, những thứ nên gặp đều đã gặp được, không có gì ly kỳ cả.
Lâm Phàm mở cửa xe ra, đứng ở đầu xe.
Những người sống sót nhận ra Lâm Phàm, cả đảm đều vô cùng kinh ngạc, không phải người này mới trở thành Giác Tỉnh giả sao, làm sao săn giết được dị thú cấp ba?
Trên đầu tất cả mọi người đều có dấu chấm hỏi.
Nhưng mọi nghi vấn đều chỉ có thể chôn ở trong lòng.
Lâm Phàm nhìn lướt qua đám người, tìm được Vương Đại Bảo đang lau xe cách đó không xa, cao giọng nói, “Vương Đại Bảo, ngươi đến đây.”
Vương Đại Bảo đang lau xe nghe thấy tiếng gọi, trong lòng giật mình, hắn ta đương nhiên biết là Lâm Phàm quay về, mặc dù đối phương nói sau khi quay về sẽ đưa cho hắn ta thù lao, nhưng hắn ta không biết đối phương có còn nhớ hay không.
Dù sao thì loại nhân vật nhỏ như hắn ta, làm sao có người chú ý đến được.