Nghĩ đến chuyện tiếp tục xoát độ thuần thục, nhưng mà khi sờ cục gạch khác, lại phát hiện đã trống rỗng.
“ĐƯợc rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
Lâm Phàm đứng dậy phủi mông một cái rồi rời đi, hắn cảm thấy có khả năng mình đang đi trên một con đường nào đó mà chưa từng có ai đi qua, mặc dù bây giờ hiểu biết về phương diện này của hắn rất nông cạn, thậm chí có thể nói, nông cạn đến mức có thể bỏ qua.
Nhưng hắn thật sự có thể cảm nhận được, trong cơ thể mình đang có một luồng năng lượng kỳ quái đang lưu chuyển.
KHí?
Có lẽ là vậy.
Bây giờ nhân loại cần đối phó với dị thú, dựa vào chuyện ăn thịt và dùng huyết tinh của dị thú, cuối cùng trở thành Liệp Sát giả, hoặc khi giá trị tinh thần đạt đến mức độ nhất định, trở thành Giác Tỉnh giả, giúp người đó có được một vài năng lực thần kỳ khác biệt.
Nhưng đây đều là dựa vào thịt dị thú và huyết tinh mới làm được.
Nhân loại có thể dựa vào sự cố gắng của chính mình, tu luyện một cách có hệ thống, có quy luật, khơi dậy tiềm năng trong cơ thể con người, biến nó thành lực lượng cường đại hơn không?
Hắn nghĩ đến những chuyện này.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, lại không có bất cứ manh mối nào.
Hắn có thể tu luyện Thiết Đầu Công, chính là dựa vào hack, có lẽ tương lai khi tu luyện đến trình độ cao thâm rồi, có lẽ sẽ phát hiện ra được ảo diệu trong đó.
…
Ban đêm.
Trong một cái hố ẩn nấp cách tường rào Miếu Loan không xa.
“Hàn ca, ý của ngươi là bọn ta không cần xuất hiện cùng lúc?” Một người sống sót hỏi.
Hàn Bình trầm giọng nói, “Đúng, tường rào Bảo Phong bị dị thú công phá, chuyện này nhất định đã truyền đến tường rào Miếu Loan rồi, tình huống của ta, chắc hẳn các ngươi đều biết, nếu như ta xuất hiện, Chu Thế Thừa của tường rào Miếu Loan nhất định sẽ không cho chúng ta vào trong, cho nên các ngươi đi vào trước, thăm dò tình hình bên trong, nhìn xem Giác Tỉnh giả nào có thể gây phiền phức cho chúng ta, đồng thời lấy được sự tin tưởng của Chu Thế Thừa, chỉ cần lấy được sự tin tưởng rồi, những chuyện sau đó sẽ dễ làm hơn hiều.”
“Hàn ca, bọn ta có thể giấu ngươi ở trong xe, chỉ cần có thể qua mặt được bọn hắn, vào trong tường rào, mọi người cùng nhau công kích, tuyệt đối có thể cướp được tường rào Miếu Loan”
“Ngu ngốc, ngươi có phải bị đần hay không thế? Ngươi muốn bọn ta phải hy sinh bao nhiêu mới có thể chiếm được tường rào Miếu Loan? Nghe ta, cứ làm như vậy, phân tán ra từng nhóm đi vào, nếu có người hỏi, cứ nói Hàn Bình ta đã chết rồi, chỉ cần không có ta, các ngươi đến tường rào Miếu Loan nhất định sẽ được Chu Thế Thừa lôi kéo, gia nhập vào cao tầng.”
Hàn Bình biết giá trị của Giác Tỉnh giả.
Đối với bất cứ một tường rào nào mà nói, Giác Tỉnh giả đều là thành viên rất quan trọng, còn về Liệp Sát giả, cũng rất quan trọng, chỉ là địa vị nhất định không cao bằng Giác Tỉnh giả.
Nghe thấy vậy.
Có người gật đầu nói, “Hàn ca nói rất có lý, đây là cách ổn thỏa nhất.”
“Ta cảm thấy có thể thực hiện được, đầu tiên chính là lấy được sự tin tưởng của đối phương, đến lúc đó chúng ta nhân cơ hội mà làm việc, nội ứng ngoài hợp, thành công khống chế tường rào Miếu Loan, đến lúc đó nơi đó chính là địa bàn của chúng ta.”
Đối mặt với đoàn người đã được khai sáng này.
Hàn Bình có chút vui mừng gật gật đầu.
Đồng thời trong lòng cũng cười lạnh, đã bị Hàn Bình hắn ta nhìn trúng, vậy thì tường rào Miếu Loan này nhất định phải là thứ hắn ta nắm trong tay.
Sáng sớm.
Tường rào Miếu Loan.
Khi một đám người lái xe xuất hiện bên dưới tường.
Người sống sót diều khiển giàn giáo, nhìn thấy đều là người xa lạ, hơn nữa còn từ tường rào Bảo Phong chạy đến, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, vội vàng bảo người đi thông báo với người quản lý.
Chu Thế Thừa biết được chuyện này, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, sau đó dẫn theo người vội vàng chạy đến.
Rất nhanh, hai bên chạm mặt.
“Các ngươi đều từ tường rào Bảo Phong chạy đến đây?” Chu Thế Thừa hỏi, đám người trước mặt này, vẻ mặt mỏi mệt, trên mặt đầy bụi, có người còn băng bó vết thương.
“Chu ca, ta tên là Nghiêm Húc, chúng ta đều từ tường rào Bảo Phong trốn đến, đoạn đường này vẫn luôn bị dị thú truy sát, cũng may bọn ta có mấy người là Giác Tỉnh giả, còn lại là Liệp Sát giả, cho nên mới có thể chạy trốn được đến nơi này, nếu không thì đã sớm bị dị thú ăn hết rồi.” Nghiêm Húc sợ hãi nói, giống như đang nghĩ đến tình huống lúc trước, sắc mặt trắng bệch.
Chu Thế Thừa nói, “Chỉ có mấy người các ngươi chạy ra ngoài thôi sao?”
“Không biết, dù sao thì lúc chúng ta chạy đi, cúng chỉ có mấy người chúng ta.”
“Tường rào Bảo Phong các ngươi có hầm trú ẩn, khi dị thú công phá tường rào, các ngươi không trốn vào sao?”
Chu Thế Thừa còn có dự định hỏi rõ, nhưng khi nghe bọn hắn nói bọn hắn là Giác Tỉnh giả và Liệp Sát giả, thật sự có chút động tâm, nếu như tường rào Miếu Loan có thể hợp nhất bọn hắn vào, trở thành thành viên của tường rào, vậy thì tường rào sẽ càng thêm an toàn.
“Không có, bởi vì tường rào của chúng ta có vấn đề về chất lượng, trực tiếp sụp đổ, tốc độ dị thú xông lên rất nhanh, hoàn toàn không cho chúng ta cơ hội kịp phản ứng.”
“Vậy người quản lý Hàn Bình của các ngươi đâu?”
“Không biết, khi chúng ta chạy, từ xa nhìn lại, hình như hắn đã bị hai con dị thú cấp ba vây quanh, tình hình cụ thể không rõ lắm, sống hay chết, chúng ta cũng không biết.”
Theo Chu Thế Thừa, nếu như bị hai con dị thú cấp ba bao vây.
Tình hình chỉ sợ rất tồi tệ.
Chu Thế Thừa trầm tư, nhìn Nghiêm Húc nói, “Cho nên bây giờ các ngươi muốn gia nhập tường rào Miếu Loan đúng không?”