“Chu ca, chúng ta đã không còn đường để đi nữa, mong Chu ca có thể thu lưu chúng ta, không nói đến những chuyện khác, thực lực của chúng ta đều không tầm thường, nhất định có thể góp sức cho nơi này.” Nghiêm Húc vô cùng thành khẩn nói.
Biểu hiện rất chân thành, nhìn có vẻ không hề giả dối.
Chu Thế Thừa không đồng ý ngay.
Chủ yếu là bây giờ hắn ta không dám xác định ý nghĩ của đám người này là thật.
Nhưng hắn ta cũng không muốn bỏ qua những Giác Tỉnh giả và Liệp Sát giả này như vậy, hơn nữa tường rào Bảo Phong thật sự đã bị dị thú công phá, đây không phải tin tức giả.
“Các ngươi đi theo ta, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Tường trong.
Những người sống sót đến đây đầu nhập đều thở phào một hơi.
Xem ra mọi chuyện rất thuận lợi.
TRong phóng họp.
Trừ Chu Thế Thừa ra, những Giác Tỉnh giả khác vừa đến tường rào Miếu Loan đều ở đây.
Chu Thế Thừa nhìn bọn họ nói, “Vừa rồi ở bên ngoài ta cũng không nhiều lời, nhưng bây giờ ta muốn thẳng thắn nói chuyện với các ngươi, tận thế mười năm, khu vực sinh hoạt của nhân loại chúng ta không ngừng bị o ép, hoàn cảnh sinh sống như bây giờ rất không dễ dàng, các ngươi đến đây đầu nhập, cũng là vì muốn sống, mà ta thì đương nhiên không thể từ chối đuổi các ngươi ra ngoài cửa.”
“Nhưng nói thật, Hàn Bình ở tường rào Bảo Phong các ngươi, ta biết cách làm người của hắn, âm hiểm, xảo trá, hèn hạ, hung tàn, độc ác, ở bất cứ chỗ nào, chỗ đó đều không thể sống yên ỏn.”
Nghe Chu Thế Thừa nói những lời này, bọn hắn đều nháy mắt, nghe rất cẩn thận, không ngờ thanh danh của Hàn ca ở bên ngoài lại thối như vậy, thật là hỏng bét mà.
Chu Thế Thừa nói tiếp, “Ta không biết ý định thật sự của các ngươi là như thế nào, nhưng Chu Thế Thừa ta có thể đảm bảo, ở tường rào Miếu Loan này, tất cả đều có trật tự, có ổn định, mà Giác Tỉnh giả và Liệp Sát giả các ngươi, chính là sự đảm bảo an toàn của tường rào, cho nên ta cũng sẽ cho các ngươi những phúc lợi giống nhau.
“Một nơi có thể an ổn sinh sống không dễ kiếm, ta hy vọng mọi người có thể nể mặt đều là con người, cùng nhau giữ gìn an toàn của nơi này.”
TRong nhóm người đến có ba Giác Tỉnh giả và bảy Liệp Sát giả, nhớ đến lời Chu Thế Thừa nói, không biết sao trong lóng có chút lay động.
Chính là cảm thấy người ta nói rất có lý.
KHông hề có bất cứ vấn đề gì cả.
Nhưng… Bọn hắn không thích trật tự, thích ức hiếp… He he.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trong khoảng thời gian này, ngày qua ngày xoát độ thuần thục là chuyện duy nhất mà Lâm Phàm có thể làm.
Nhìn cục gạch có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng thực ra đã cống hiến công lao không thể nào tưởng tượng được cho nhân loại.
Đối với người khác mà nói, loại cầm gạch đập đầu chẳng có chút kỹ thuật nào như thế này rất khô khan, thế nhưng theo Lâm Phàm, đây là con đường cố gắng khơi dậy tiềm năng trong con người, nhất định là niềm vui và ước mơ đầy thích thú.
“Lâm Phàm…”
Lúc này, có một nam tử trung niên vội vàng chạy đến.
Lâm Phàm nhìn lại, sau đó lập tức nhận ra đối phương là ai, chính là một người trong đám người sống sót gặp được ở huyện Miếu Loan, cũng chính là nam tử ôm theo đứa nhỏ chạy trối chết.
“Hoàng Hải, có việc gì à?” Lâm Phàm hỏi,
Sau khi quay về tường rào, đối phương được sắp xếp cho công việc không tệ, một nguyên nhân, là vì đối phương là chuyên gia nông nghiệp, một nguyên nhân khác là vì Chu Thế Thừa nể mặt hắn cho nên đưa ra đãi ngộ không tệ cho đối phương.
Hoàng Hải đến chỗ Lâm Phàm, thở phì phò, “Xảy ra chuyện rồi.”
“Không vội, từ từ nói.”
Theo Lâm Phàm, lúc có chuyện xảy ra, có người có thể nhớ đến mình, vậy đã nói rõ bản thân ở trong tường rào là quan trọng, trong lúc vô tình địa vị đã tăng lên rất nhiều.
Hoàng Hải nói, “Ngươi có biết chuyện có nhóm người sống sót ở tường rào Bảo Phong chạy nạn đến đây không?”
“Không biết, có chuyện gì thế?”
Đối với tình hình của tường rào Bảo Phong, hắn chỉ nghe được chút ít.
Hoàng Hải nói, “Ta biết tên gia hỏa cầm đầu kia, hắn tên là Nghiêm Húc, là một Giác Tỉnh giả, trong tường rào Bảo Phong là người đi theo Hàn Bình lăn lộn, là người vô cùng đáng sợ, nhưng bây giờ lại được giữ lại trong tường rào, ta hoài nghi trong này có bí mật nào đó mà không ai biết.”
Nghe Hoàng Hải nói thế, Lâm Phàm nghĩ đến những chuyện mà hắn suy đoán lúc trước.
Tường rào Miếu Loan cách bọn họ gần nhất.
Đối với bất cứ kẻ nào, đều sẽ nghĩ đến chuyện chiếm lĩnh nơi này.
“Có phải bọn hắn nói Hàn Bình chết rồi?”
“Ta nghe nói Hàn Bình bị hai con dị thú cấp ba bao vây, sống chết không rõ, xác xuất lớn là chết.” Hoàng Hải nói.
TRong khoảng thời gian ở tường rào Miếu Loan, Hoàng Hải cảm thấy nơi này thật sự không tệ, tình nguyện ở chỗ này sinh sống, bởi vậy, khi biết Nghiêm Húc dẫn người đến đây.
Hắn ta có chút bối rối.
Sợ hãi nơi này sẽ bị phá hư.
“Ta biết rồi, ngươi đi về trước đi, trong lóng ta tự nắm rõ.” Lâm Phàm nói.
“ĐƯợc.”
Nên nói thì đều đã nói, chuyện gì Hoàng Hải có thể làm thì đều đã làm rồi, quay người rời khỏi nơi này.
Sau đó Lâm Phàm tiếp tục xoát độ thuần thục Thiết Đầu Công, mà trong lòng thì vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của tường rào Bảo Phong.
Cách đó không xa.
Nghiêm Húc và một vị Giác Tỉnh giả khác là Trương Thành, nhìn thì như đang đi dạo, nhưng thật ra đang âm thầm trao đổi.
“Bây giờ chúng ta tạm thời đã có được sự tin tưởng, bên nguơi điều tra thế nào rồi?”
Nghiêm Húc hỏi, muốn chiếm lĩnh tường rào Miếu Loan hoàn toàn, vậy thì nhất định phải thăm dò rõ ràng tình hình nơi này, ví dụ như Giác Tỉnh giả có năng lực gì, số lượng, bố cục của Liệp Sát giả ra sao.